Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Thế nhưng, khi bất ngờ xuất hiện một đứa trẻ nhỏ xíu, lại gọi họ là ba và ba lớn, cả hai không khỏi sững sờ.
Đùa kiểu gì vậy?
Họ theo phản xạ nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, ký ức từ thế giới trước bất ngờ ùa về, tua chậm từng cảnh trong đầu họ.
Theo quy tắc của hệ thống, khi xuyên đến một thế giới mới, ký ức về thế giới trước sẽ tự động bị làm nhạt.
Họ chỉ nhớ mơ hồ về cốt truyện chung, nhưng những chi tiết cụ thể như tên, diện mạo các nhân vật, thậm chí cả cảm xúc đối với những người đó, đều bị xóa mờ.
Quy tắc này được đặt ra để bảo vệ sức khỏe thể chất và tinh thần của xuyên thư giả.
Nếu họ đầu tư quá nhiều cảm xúc vào thế giới trước hoặc nếu hai thế giới quá khác biệt, ký ức và cảm xúc chồng chéo có thể khiến họ rơi vào trạng thái hỗn loạn, thậm chí dẫn đến khủng hoảng tinh thần.
Hơn nữa, với hàng ngàn xuyên thư giả tồn tại, thân phận của họ trong mỗi thế giới đều là ngẫu nhiên.
Kẻ thù ở thế giới trước có thể trở thành người yêu ở thế giới sau.
Người yêu ở thế giới trước cũng có thể biến thành người thân ở thế giới này.
Trong tình huống như vậy, làm nhạt ký ức là biện pháp duy nhất để giữ họ ổn định tinh thần.
Dẫu ký ức đã bị làm nhạt, Bạch Đông Li và Phó Lan Sơ vẫn cảm nhận được chút gì đó quen thuộc, như một cuốn tiểu thuyết ngược luyến cẩu huyết từng trải qua.
Cốt truyện ấy tràn ngập đau thương và kịch tính.
Một tổng tài âm trầm, bá đạo, ép buộc một họa sĩ ngây thơ bước vào mối quan hệ đầy áp bức.
Từ những màn ngược tâm, ngược thân với câu chuyện “em yêu anh nhưng anh không yêu em,” đến cảnh chia ly, truy đuổi, rồi lại truy thê hỏa táng tràng.
Cuối cùng họa sĩ bị bọn bắt cóc trói chặt, trong khi bá tổng phải nằm trong ICU, thập tử nhất sinh. Cuối cùng, một năm sau cả hai lại về bên nhau trong cái gọi là "đại đoàn viên HE" đầy miễn cưỡng.
Để hoàn thiện cái kết viên mãn, họ nhận nuôi một đứa trẻ – Bạch Lạc, đứa nhóc công cụ xuất hiện chỉ để chứng minh cuộc sống hạnh phúc gia đình.
Thế nên, khi mọi chuyện đã kết thúc, đến lúc chuyển sang thế giới tiếp theo, Phó Lan Sơ dứt khoát rời đi, còn Bạch Đông Li thì biến mất như một tia sáng.
Không ai bận tâm tới chuyện sau này Bạch Lạc sẽ ra sao.
Bởi trong mắt họ khi đó, Bạch Lạc chỉ là một công cụ cốt truyện, một nhân vật số liệu vô tri. Một khi bọn họ rời đi, hệ thống sẽ thu hồi và xóa sạch tất cả.
Nhưng ai mà ngờ được, Bạch Lạc từ thế giới trước lại xuất hiện ở thế giới này?
Ký ức tái hiện như một đoạn mã bị mở khóa, chỉ mất một giây để tất cả ùa về.
Bạch Đông Li nhìn Phó Lan Sơ, phát hiện ánh mắt anh cũng đầy kinh ngạc. Không cần nói thêm, cả hai đều đã nhớ ra mọi chuyện.
Ngay lập tức, họ quay đi, tránh nhìn nhau.
Moá! Sao lại là anh ta?
Mẹ kiếp! Sao lại là cậu ta?
Đây là lỗi hệ thống? Hay toàn bộ hệ thống xuyên thư đã bắt đầu sụp đổ?
Tại sao tất cả ký ức lại quay về như thế?
Sự ngượng ngùng này quá mức chịu đựng. Sau này làm sao họ có thể đối diện nhau được?
Nhưng dù có bao nhiêu câu hỏi xoay quanh trong đầu, không điều gì khiến họ chấn động bằng việc nhìn thấy Bạch Lạc trước mắt mình.
Lúc bỏ lại đứa trẻ ấy, họ từng tự nhủ rằng nó chỉ là một đống dữ liệu, không đáng để bận tâm. Thế nhưng, giờ đây, khi gặp lại trong thế giới đầy hiểm nguy này, Bạch Lạc thậm chí còn suýt mất mạng.
Tim Bạch Đông Li bất giác nhói đau.
Đây chính là đứa trẻ mà cậu từng tự tay chăm sóc hơn hai năm trời – một bảo bối không khác gì con ruột.
Dẫu gọi là nhận nuôi, nhưng sự gắn bó ấy chẳng khác nào huyết thống.
Hai người họ từng bế đứa trẻ này từ khi còn quấn tã, từng chút một nuôi nấng nó thành một cậu bé trắng trẻo, mập mạp và đáng yêu.
Bạch Lạc thích làm nũng, hay bám lấy họ như một cái đuôi nhỏ, trở thành bảo bối trong lòng cả nhà.
Thế giới trước có thể là giả, nhưng tình yêu của Bạch Đông Li dành cho Bạch Lạc là thật.
Không màng ánh mắt kinh ngạc của hai đồng đội đứng bên cạnh, Bạch Đông Li tiến lên, dang tay ôm lấy Bạch Lạc.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất, cậu càng đau lòng hơn, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết bẩn.
Giọng cậu khẽ run: “Con thật là… Bạch Lạc sao?”
Bạch Lạc, tất nhiên, chẳng biết gì về những biến động trong tâm trí hai người ba của mình.
Với bé, thời gian chỉ như vừa trôi qua trong chốc lát. Thậm chí, bé còn chưa kịp khóc xong nỗi uất ức.
“Hu hu hu... oa oa, Lạc đi tìm ba, mà không thấy ba đâu cả… hu oa oa...”
Nhìn bảo bối khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trái tim Bạch Đông Li như bị ai bóp nghẹt từng cơn.
“Được rồi, không khóc, không khóc. Là ba sai, ba không nên bỏ rơi con.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc không nói thành lời của hai đồng đội, Bạch Đông Li ôm chặt Bạch Lạc, đưa bé về nơi ẩn náu tạm thời của họ.
Lúc này, cả nhóm đang trên đường đến thủ đô. Họ dừng chân tại một nhà xưởng bị bỏ hoang, nơi chứa đầy những vật tư còn tương đối đầy đủ.
Trong thế giới này, Bạch Đông Li vốn là người thanh lãnh, cao ngạo, có chút thói quen sạch sẽ và không thích tiếp xúc gần gũi với người khác. Vì vậy, cậu dựng riêng một chiếc lều nhỏ để ở, tránh xa những người còn lại.
Giờ đây, trong không gian riêng ấy, cậu cùng Bạch Lạc ở chung.
Đầu gối của Bạch Lạc bị trầy xước nghiêm trọng do ngã. Bạch Đông Li cẩn thận lau sạch khuôn mặt lấm lem của bé trước khi bắt đầu xử lý vết thương.
“Có thể hơi đau một chút, nhưng Lạc là bé ngoan dũng cảm, sẽ chịu đựng được, đúng không nào?”
Nhưng làm sao một cậu bé nhõng nhẽo như Bạch Lạc chịu được?
Miệng bé chu lên, suýt chút nữa lại khóc òa.
“Đau... đau quá! Hu hu, đau lắm ba ơi!”
Thế nhưng, trong tiếng khóc ấy vẫn pha chút ý tứ làm nũng. Dù đau, nhưng có ba dỗ dành, đương nhiên bé muốn tỏ ra đáng yêu một chút.
“Được rồi, sắp xong rồi. Ba thổi thổi, thổi một cái là hết đau liền.”
Sau khi xử lý vết thương xong, Bạch Lạc đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nhỏ nhẹ đầy ấm ức: “Ba ơi, còn ba lớn đâu? Sao không thấy ba lớn ở đây?”
“…”
Bạch Đông Li không biết phải trả lời thế nào khi đối mặt với vấn đề tình cảm phức tạp giữa cậu và Phó Lan Sơ lúc này.
“À, ba lớn ấy mà… anh ấy…”
Chưa kịp nói hết câu, tấm rèm lều bị xốc lên. Phó Lan Sơ bước vào.
Đây là lần đầu tiên Phó Lan Sơ đặt chân vào lều của Bạch Đông Li.