Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Phó Lan Sơ yêu thương Bạch Lạc là điều không cần nghi ngờ.
Trong thế giới trước, anh được xây dựng là một nhân vật có tâm lý phức tạp, tựa như một bệnh nhân tâm thần. Vì cốt truyện và tính cách nhân vật đều quá mức cũ kỹ và cẩu huyết, nên có thể tưởng tượng được rằng nhân vật tổng tài bá đạo, cố chấp và âm u này sẽ có những lời thoại hoang đường đến mức nào.
Những câu thoại kinh điển của anh thường là: [Vật nhỏ, em đang dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi sao?”]
[Đáng chết, em muốn chơi với lửa phải không?]
[Vì sao tôi không thể quên được em?]
[Chỉ cần em chịu yêu tôi, tôi sẵn sàng trao cả mạng sống cho em![
Mỗi lần nói xong những lời này, chính Phó Lan Sơ cũng phải tự kiểm tra lại trạng thái tinh thần của mình.
Có bệnh thì phải đi chữa.
May thay, mọi thứ kéo dài đến cuối tiểu thuyết thì tình trạng này cũng giảm bớt. Kể từ khi Bạch Lạc xuất hiện, Phó Lan Sơ cuối cùng mới tìm được lối thoát.
Sau khi có con, anh mới dần học cách biểu đạt tình cảm như một người bình thường, trở thành một người ba có phần giản dị.
Dù biết rằng Bạch Lạc chỉ là một nhân vật được lập trình, một NPC, không hơn không kém, được tạo nên từ những chuỗi dữ liệu vô tri vô giác — nhưng nhìn vào đứa nhỏ đáng yêu như thế, ai có thể kìm lòng mà không yêu thương?
Gương mặt tròn trịa, đáng yêu ngọt ngào, tính cách thông minh nhưng cũng bướng bỉnh, lại còn biết làm nũng. Bé là một bảo bối chỉ cần không thấy ba trong ba phút là đã khóc đến nức nở.
Với một đứa nhỏ như thế, toàn tâm toàn ý chỉ biết bám lấy ba, thì dù là Phó Lan Sơ cũng không thể không động lòng. Anh yêu thương Bạch Lạc bằng cả trái tim, hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này dành tặng cho bé.
Khi rời khỏi thế giới đó để đến thế giới tiếp theo, Phó Lan Sơ đã tự ép mình phải quên đi. Anh không ngừng lặp lại trong đầu: “Mọi thứ đều là giả, tất cả chỉ là dữ liệu, rất nhanh thôi, mình sẽ quên hết.”
Tuy nói là quên, nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.
Thời gian đã trôi qua, nhưng ký ức ngày nào tái hiện lại khiến trái tim Phó Lan Sơ không sao bình tĩnh nổi. Đây chính là bảo bối mà anh đã chăm sóc suốt hai năm, là đứa nhỏ ngoan ngoãn nhất của anh. Giờ gặp lại trong một thế giới đầy nguy hiểm, anh làm sao có thể để Bạch Lạc rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây?
Hiện tại, đứng trước lều của Bạch Đông Li, Phó Lan Sơ lưỡng lự. Anh vừa bước đi vừa nghĩ cách để vào thăm Bạch Lạc mà không khiến mọi chuyện trở nên gượng gạo.
Hồi nãy, anh thoáng nhìn thấy đầu gối của Bạch Lạc có vết trầy xước. Chắc chắn, bảo bối đã khóc lóc thảm thiết.
Chỉ nghĩ đến thôi, trái tim Phó Lan Sơ đã đau nhói. Nếu không vào dỗ dành, ôm bé một cái, làm sao anh có thể chịu đựng được?
Nhưng trong thế giới hiện tại, giữa Phó Lan Sơ và Bạch Đông Li không chỉ không có bất kỳ tuyến tình cảm nào, ngay cả mối quan hệ hợp tác cũng đang trên bờ vực tan vỡ.
Tùy tiện bước vào lều trại của người khác chắc chắn không hay, mà nếu bị từ chối thì lại càng xấu hổ hơn.
Sau một hồi cân nhắc, Phó Lan Sơ cuối cùng quyết định không nghĩ thêm nữa. Anh thản nhiên kéo tấm màn trước lều trại, tự nhiên như không, bước thẳng vào trong.
Không có gì phải ngại cả, đây là điều hết sức bình thường.
Anh tự thôi miên bản thân: “Bảo bối của mình đang ở đây, mình chỉ vào xem con thế nào, chẳng lẽ sai sao? Khi Bạch Đông Li bế con vào lều, có hỏi qua ý kiến mình đâu?”
Đúng vậy, đây chính là lẽ thường tình. Phó Lan Sơ cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, tự nhủ mình đến thăm con là điều hoàn toàn hợp lý.
Bên trong, Bạch Lạc đang thầm nghĩ đến ba lớn, thì thấy Phó Lan Sơ xuất hiện. Gương mặt nhỏ nhắn vốn uể oải, ấm ức bỗng sáng bừng lên. Bé vừa kéo đầu gối mới được băng bó xong, vừa nhảy cẫng lên, chạy tới.
“Ba!”
Một bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn nhào tới, ôm chặt lấy Phó Lan Sơ.
Phó Lan Sơ vội vàng giang tay ôm trọn lấy bé.
Không gian trong lều trại vốn chật hẹp, anh chỉ cần đưa tay là đã bế được Bạch Lạc. Anh ngồi xuống ngay cửa, để Bạch Lạc ngồi gọn trên đùi mình.
Nhìn đầu gối của bé được băng bó bằng miếng gạc trắng, trái tim Phó Lan Sơ nhói đau. Anh khẽ hỏi: “Bảo bối ngoan, có đau không con?”
Lúc băng bó đúng là hơi đau thật, Bạch Lạc đã làm nũng với Bạch Đông Li và còn bắt Bạch Đông Li thổi thổi để giảm đau. Nhưng bây giờ, khi Phó Lan Sơ hỏi, bé lại lập tức gật đầu, giọng ỉu xìu: “Dạ, đau lắm, ba, đau ghê luôn.”
Phó Lan Sơ nhíu mày, gương mặt đầy lo lắng: “Giờ vẫn đau sao? Ba thổi cho con nhé?”
“Giờ hết đau rồi ạ!” Bạch Lạc đáp nhanh, rồi vênh mặt lên khoe: “Lạc không khóc đâu nha!”
Thật ra, chuyện ba có thổi hay không không phải vấn đề.
Quan trọng là Bạch Lạc muốn làm nũng và tranh thủ một chút lời khen từ ba.
Những suy nghĩ trẻ con đầy ngây thơ và có chút tinh quái này làm sao qua mắt được người lớn. Nhưng dù dễ dàng nhận ra, Phó Lan Sơ vẫn không kìm được mà chiều chuộng con trai.
Anh xoa đầu bé, vừa thầm nghĩ: “Đúng là tiểu bảo bối bướng bỉnh của mình”, vừa không quên đáp lại bằng những lời khen mà Bạch Lạc đang chờ đợi: “Lạc không khóc, giỏi lắm! Thật dũng cảm, thật ngoan, bảo bối của ba đúng là dũng cảm nhất trên đời.”
Được khen ngợi, Bạch Lạc cười tít mắt, thoả mãn rúc vào lòng Phó Lan Sơ.
Dù vừa rồi bé có bị con chó hoang biến dị dọa cho sợ xanh mặt, nhưng lúc này cả hai ba đều đang ở bên cạnh. Bé cảm thấy an toàn tuyệt đối, chẳng còn lo lắng điều gì nữa.
“Nhưng mà, ba ơi...” Bạch Lạc ngẩng đầu lên, giọng nhỏ xíu: “Lúc nãy Lạc chạy đi, mà các ba đều không có ở đây!”