Hạ nhân còn đang cảm thán tình huynh đệ, thì nghe Mai Tương nói với giọng dịu dàng:
“Đại ca tuổi trẻ đã què một chân, phải cẩn thận chân còn lại...”
“Nếu cả hai chân đều què, thì có lẽ sau này sẽ không thể đi lại nữa.”
Y vừa nói vừa nhếch môi cười, tựa như đã sẵn sàng giáng thêm một đòn.
Hạ nhân lập tức cúi gằm mặt, không dám nhìn tiếp.
Cảnh này xem ra không phải là tình huynh đệ thắm thiết rồi...
Ngón tay với lớp móng sơn đỏ của Nguyên thị khẽ bấu vào khăn tay, nàng nhẹ giọng thở dài:
“Nhị lang, con năm đó hại Đại ca gãy chân, chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa chịu tha thứ cho chúng ta sao?”
Đôi mắt thăm thẳm của Mai Tương không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“Mẫu thân nói đùa rồi, con chỉ có thiện ý nhắc nhở Đại ca mà thôi.”
Sự độc địa của y, dường như chỉ cần thêm một chữ “thiện” vào, liền hóa thành thiện ý, khiến Nguyên thị dù tức giận dâng lên tận cổ cũng không thể nói được lời trách cứ nào.
Y đặt chén trà xuống, nhìn trời bên ngoài mà nói:
“Thời gian không còn sớm, con xin phép không quấy rầy mẫu thân và Đại ca nữa.”
Nói rồi y rời khỏi Kính Tử Viện, chìm vào màn đêm.
Vừa rời đi, Nguyên thị lập tức đuổi hết hạ nhân ra ngoài.
Lúc này sắc mặt Mai Hành trở nên khó coi:
“Lẽ ra mấy ngày nay y phải chịu phản ứng của độc, không thể rời giường mới đúng.”
Nguyên thị lạnh lùng nói:
“Thứ con hoang này, không cần biết tối nay có làm lộ đuôi cáo hay không, sau đó nhất định phải nghĩ cách dụ nó ra khỏi phủ mà trừ khử.”
Mai Hành không lên tiếng, ánh mắt trầm tĩnh dõi theo từng động tác và biểu cảm của Nguyên thị. Trước vẻ mặt hằn học của nàng, trong lòng thầm nghĩ:
“Mẫu thân làm vậy là vì ta, hay vì Tam đệ?”
“Mẫu thân, sau này vị trí Quốc Công...”
Mai Hành đột ngột nhắc đến.
Nguyên thị thoáng biến sắc, đôi tay đang vuốt ve chén trà trên bàn chợt dừng. Một thoáng ngỡ ngàng vụt qua khuôn mặt bà, nhưng rất nhanh, sự sắc bén quen thuộc lại trở về. Bà nhìn thẳng vào hắn một hồi rồi nói:
“Con vội gì, việc trước mắt là xử lý tên con hoang này, còn lại, cả con và Tam lang đều là con ruột ta, mẫu thân tuyệt đối không bạc đãi ai cả.”
Mai Hành im lặng, vẻ mặt đầy suy tư.
---
Mai Tương rời khỏi Kính Tử Viện, Quản Lô cầm đèn l*иg, hai người chậm rãi trở về.
Mai Tương bất chợt khựng lại, Quản Lô vội vàng đỡ y đứng vững.
“Nhị gia, phía sau có người theo dõi, ngài cố gắng một chút...”
Mai Tương lắc đầu.
Không trách được Nguỵ Mạc nói y không nên ra ngoài.
Thể lực của y như cạn kiệt, cơ thể càng ngày càng nặng nề.