Cô vẫn đờ đẫn nhìn hắn.
Đã rất lâu rồi cô không gặp Lâm Tố.
Kiếp trước, khi mẹ đến đón cô, Lâm Tố đã để cô tự chọn con đường của mình.
Hắn nói rằng hắn không thể đi cùng Khương Dao về kinh, nếu cô đi, thì chỉ có thể là cô một mình.
Hoặc là cô theo mẹ, từ nay về sau, bất kể sau này thế nào, cô phải quên người cha này đi, làm một nàng công chúa tử tế.
Hoặc là cô ở lại, sống cùng hắn, nhưng cô sẽ phải cắt đứt mọi quan hệ với mẹ, từ bỏ thân phận công chúa.
Mặc dù ở lại sống với Lâm Tố hẳn là lựa chọn không tệ, nhưng khi biết mình là công chúa, đắm chìm trong sự ngạc nhiên và kinh diễm đó, đột nhiên bảo cô từ bỏ, cô không cam lòng.
Vì vậy, cô đã chọn đi theo mẹ.
Khương Dao biết rằng, lựa chọn này đã phụ lòng Lâm Tố.
Hắn đã nuôi nấng cô suốt tám năm. Từ khi cô mới ba ngày tuổi, hắn đã bồng cô, vội vã bôn ba trong đêm để cô có sữa uống, nuôi nấng cô từ một đứa bé sơ sinh đến khi trưởng thành. Hắn chưa bao giờ để cô phải làm việc, cho cô sống sung sướиɠ như những tiểu thư khuê các.
Dù ở thời hiện đại, công nghệ phát triển, chưa chắc một người cha đơn thân đã làm được như vậy.
Việc cô làm, giống như đứa trẻ bị xử cho mẹ nuôi sau khi cha mẹ ly hôn, người cha không quan tâm, không chu cấp tiền nuôi dưỡng, để người mẹ một mình nuôi nấng cô. Nhưng khi lớn lên, người cha lại chạy đến thu hoạch thành quả, vì ông giàu hơn nên cô liền chạy đến phục vụ cho ông, bỏ rơi mẹ mình, trở thành một đứa nhỏ vô ơn.
Nhưng xét cho cùng, trong linh hồn cô vẫn là một người trưởng thành, cân nhắc lợi hại, ham muốn vinh hoa phú quý là bản năng của con người.
Hỏi thế gian, ai không khao khát cuộc sống giàu sang?
Khương Dao cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Sức hấp dẫn của địa vị và quyền thế mà mẹ cô có thể mang lại là quá lớn, cuối cùng, dưới ánh mắt thất vọng của Lâm Tố, cô đã lên xe ngựa đi đến kinh thành.
Lúc đó, cô vẫn giữ tư duy của người hiện đại, nghĩ rằng đã có thân phận này, thì có thể thụ hưởng quyền lực và vinh hoa mà nó mang lại một cách đương nhiên.
Cô không ngờ rằng, ở thế giới này, để hưởng vinh hoa phú quý, người ta đều phải trả giá. Mà cái giá đó lớn hơn nhiều so với những gì cô có thể tưởng tượng.
Khi mới đến kinh thành, dù là con gái duy nhất của nữ đế, nhưng vì từng sống ở nông thôn, cô bị những đứa trẻ lớn lên ở kinh thành chế nhạo, nói rằng trên người cô có dính thứ mùi thô tục.
Sau khi đến kinh thành, mỗi ngày cô đều bị sắp xếp lịch học hành dày đặc, không còn được thoải mái như trước. Nghi thức hoàng cung, cầm kỳ thi họa, tứ thư ngũ kinh, quyền mưu sách luận,... Nhìn vào thời khóa biểu dài dằng dặc mỗi tuần, cô thường nghi ngờ rằng đó không phải là việc mà một đứa trẻ tám tuổi có thể hoàn thành.
Dù cô đã nỗ lực học hành chăm chỉ, dùng ý thức và ý chí chiến đấu của sĩ tử thi đại học năm 18 tuổi, thức đêm học đến khuya, nhưng các phu tử của cô vẫn lắc đầu bảo “chưa đủ.”
Dù cô làm tốt hơn người bình thường, cũng chẳng ai khen ngợi cô, vì thân phận của cô vốn cao hơn người thường, nên việc cô làm phải thật vĩ đại, mọi thứ đều phải xuất sắc toàn diện, phải dẫn đầu ở mọi mặt, mới là điều đương nhiên.
Những điều đó chưa là gì.
Đáng sợ nhất là trong hoàng thành, để tranh đoạt quyền lực, người ta không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Vì Khương Dao là con gái duy nhất của nữ đế, dù chưa được chính thức phong làm thái tử, nhưng ai cũng ngầm hiểu cô là người thừa kế, vô số ánh mắt đều dõi theo cô, muốn kéo cô xuống.
Trong hoàng thành, không thiếu những âm mưu, những đả kích công khai hay ngấm ngầm. Sau khi cô đến đây, chuyện đồ ăn bị hạ độc, trên giường đột nhiên xuất hiện rắn độc, bọ cạp, đã trở thành chuyện cơm bữa.