Những lời vu oan vô cớ, ám toán, thường xuyên ập đến cô, không thể đề phòng.
Lúc mới bắt đầu, mẹ cô còn bảo vệ cô, nhưng dần dần bà cũng trở nên chán nản, thậm chí bắt đầu khinh thường cô là yếu đuối, vô dụng.
“Những đứa trẻ lớn lên trong hoàng cung, ai mà không trải qua những chuyện này. Con là con của trẫm, là người thừa kế tương lai, sao có thể yếu đuối như vậy, đến cả những thứ này cũng sợ, sau này sao có thể gánh vác đại sự.”
“Sau này những chuyện này không cần nói với trẫm, tính toán mưu lược, từng bước tiến hành, làm thế nào để nắm bắt mọi cơ hội, bảo vệ mình, giáng đòn chí mạng vào kẻ thù của con, đó là điều con phải tự mình suy nghĩ.”
Mẹ cô là nữ đế đầu tiên, từ một công chúa không được sủng ái, bà đã giẫm lên m.á.u thịt của những người thân yêu mà bước lêи đỉиɦ cao. Dù bà có bị tổn thương, mình đầy thương tích, bà vẫn có thể đứng lên phản kích.
Trước khi bà lên ngôi, hoàng đế của triều đại này đều là nam giới, nữ đế như nàng là sự tồn tại duy nhất phá vỡ quy luật đó.
So với mẹ, cô quả thật là một người bất tài, không đủ thông minh và năng lực.
Cô không theo kịp bước đi của những âm mưu quyền thế, người khác tính kế cô, họ đều thành công.
Cô giống như một con gà yếu ớt đứng giữa đám đại lão, bất cứ ai cũng có thể hất cô ngã xuống đất rồi thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Năm mười sáu tuổi, cô bị oan vào ngục, nửa đêm bị người ta dùng dây lụa trắng siết cổ đến chết.
Cho đến lúc chết, cô vẫn chưa nghĩ ra, ai đã g.i.ế.c mình.
Những năm sống trong cung, hầu như ngày nào cô cũng mất ngủ, khó ngủ. Ngay cả khi ngủ rồi cô cũng không dám ngủ sâu, nằm trên giường lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, lo sợ bị ám sát bất ngờ, sợ hãi những âm mưu không biết sẽ xuất hiện lúc nào.
Những năm qua, cô không lúc nào không hối hận, hối hận về sự lựa chọn của mình.
Cô thường nhớ đến Lâm Tố, muốn trở về ngôi làng cũ, sống một cuộc sống bình dị với cha, không cần phải mệt mỏi đối phó với những âm mưu và tính toán.
Nếu cô chọn ở lại bên cạnh Lâm Tố, dù không có vinh hoa phú quý, có lẽ cô đã có thể sống một đời bình yên và hạnh phúc.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã qua ở kiếp trước, Khương Dao cay sống mũi, “Cha…”
“Sao vậy?” Lâm Tố nghe thấy giọng điệu khác lạ của cô, nhíu mày, “Có phải bên ngoài chịu thiệt thòi gì rồi không?”
Nghe đến đây, Khương Dao càng không thể kìm nén, ôm lấy chân Lâm Tố, nước mắt trào ra.
Kiếp trước cô đã ngộ ra một đạo lý, ngay cả người thân m.á.u mủ cũng có thể nghi kỵ lẫn nhau, tìm được một người thật lòng đối tốt với mình là chuyện khó đến mức nào.
Lâm Tố là người đầu tiên trên thế giới này tốt với cô, có lẽ cũng là người duy nhất thật lòng đối tốt với cô, thế mà trước đây cô còn không biết điều mà bỏ rơi hắn.
Mỗi khi nghĩ lại lựa chọn ngày xưa, cô đều muốn tát mình một cái thật mạnh.
Nước mắt của cô đột nhiên tuôn rơi, sắc mặt Lâm Tố thay đổi, vội vàng kéo cô lên kiểm tra khắp nơi, “Sao vậy A Chiêu, quần áo không dơ, tóc cũng không rối, cũng không bị thương, lại đây để cha xem trán… cũng không sốt, sao con lại khóc thế?”
Đối mặt với đứa con đang khóc lóc, Lâm Tố rõ ràng hơi hoảng loạn, vội ôm cô vào lòng, tay chân lóng ngóng vỗ nhẹ vào lưng cô, “Sao thế, tiểu tổ tông của cha, con nói một câu đi chứ, thấy con khóc, cha cũng muốn khóc theo luôn đây.”
Nói đến đây, Khương Dao thấy mắt cha cô đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giọng nói cũng đã có chút nghẹn ngào.
Nhìn thấy nước mắt của cha sắp tuôn rơi, Khương Dao liền hít mũi, cố gắng nở một nụ cười, “Không sao đâu, con… con chỉ là quá nhớ cha, thấy cha là không nhịn được muốn khóc, giờ con không khóc nữa rồi, cha đừng khóc nhé!”