“Có thể làm thầy tướng số cho kẻ có tiền, tiểu thiên sư này vừa nhìn là biết không thiếu tiền, vừa rồi còn có người nói cô ấy thuê người tới diễn, thật sự là buồn cười chết mất.”
Sau khi người nọ nói xong, còn đặc biệt nhìn lão già vừa rồi còn nói Hạ Sênh là kẻ lừa đảo.
Trong cơn giận dữ, ông cụ dọn sạp của mình, lập tức đến chỗ khác bày sạp.
Giang Trọng Thanh lái xe chở Hạ Sênh đến một nhà ăn, suốt đường đi Phương Dung đều theo sát bên cạnh Hạ Sênh, câu nệ đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ngồi xuống phòng VIP, Giang Trọng Thanh đưa thực đơn cho hai mẹ con.
Phương Dung nhìn đồ ăn chi chít trên thực đơn, cuối cùng gọi một miếng thịt thăn.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Xin hỏi muốn mấy phần chín?”
Phương Dung lúng túng nói: “Mười phần đi.”
Vừa mới nói xong, chỉ nghe nhân viên phục vụ lập tức bật cười.
Phương Dung nhất thời càng thêm lúng túng, không biết mình nói sai cái gì.
Nhân viên phục vụ nói: “Ngại quá phu nhân, thịt bò ở nhà ăn chúng tôi không có mười phần chín.”
Không có mười phần chín, vậy có mấy phần?
Nhân viên phục vụ không đưa ra các mốc cho mình chọn, Phương Dung không biết nên chọn thế nào, tay đặt trên đầu gối bất an nắm chặt lại.
Hạ Sênh đang chuẩn bị nói gì đó, Giang Trọng Thanh ngồi đối diện hai người lập tức mở miệng:
“Cho tôi một phần thịt bò như vậy, chín toàn bộ.”
Giang Trọng Thanh là khách quen ở đây, cơ bản là quen thuộc tất cả món ăn ở nhà hàng này.
Đương nhiên nhân viên phục vụ cũng biết rõ ông ta không có khả năng là vì không biết quy củ của nhà hàng bọn họ mới cố ý gọi mười phần chín.
Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích: “Giang tiên sinh, ngại quá, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thịt bò mười phần chín cho ngài và vị phu nhân này.”
Đợi đồ ăn của ba người được đưa tới, nhân viên phục vụ lập tức cầm thực đơn đi ra ngoài.
Phương Dung nhìn về phía Giang Trọng Thanh, nói: “Cảm ơn.”
Bà có thể nhìn ra được vừa rồi Giang Trọng Thanh là đang giải vây thay mình.
Giang Trọng Thanh mỉm cười nói: “Cảm ơn cái gì, tôi vừa khéo cũng muốn ăn thịt bò mười phần chín mà thôi, ai biết nhà hàng này ngay cả chín hết cũng không có, tôi chỉ có thể bắt bọn họ thêm mà thôi.”
Phương Dung cũng nở nụ cười, cả người thả lỏng hơn không ít.
Giang Trọng Thanh nhìn về phía Hạ Sênh, nói: “Tiểu thiên sư, bùa giải tai nạn cô cho tôi hôm qua lại cứu tôi một mạng, lát nữa tôi sẽ gửi cô thêm 5000 vạn tiền thù lao, thế nào?”
Ông ta không biết nên đưa bao nhiêu cho Hạ Sênh thì thích hợp, tính toán thương lượng trước với cô.
Hạ Sênh: “Không cần, ông cứ cầm tiền đi quyên góp là được. Ông vốn nên chết đi vào ngày hôm qua, tuy hiện giờ tránh thoát kiếp nạn, nhưng Thiên Đạo sẽ đánh xuống chút tai họa nhỏ.”
“Ông quyên tiền nhiều tích cóp công đức, cũng có thể tránh đi những ác báo này.”
Giang Trọng Thanh: “Tôi quyên góp bao nhiêu thì thích hợp?”
“Quyên góp bao nhiêu là tùy vào ông, không có giới hạn.”
“Được, tôi đã hiểu.”
Giang Trọng Thanh đáp, chuẩn bị sau khi trở về sẽ quyên góp một phần tư số tiền trong tài khoản của ông ta.