Hai bên đường phố cổ là đủ loại cửa hàng cổ kính, cửa tiệm ven đường bày không ít quầy tướng số đồ cổ.
Hạ Sênh nhìn lướt qua mấy cửa hàng, không nằm ngoài dự đoán, trên sạp không bày được mấy món hàng thật.
Chuỗi Phật châu kia của Thẩm Nghiên Trần từng được đại sư khai quang, muốn tìm kiếm vật thay thế cũng không dễ dàng.
Cô lượn hai vòng quanh phố cổ, gần như lượn mấy lần cửa hàng gần đó, mới tìm được món đồ mình cần tìm ở một cửa hàng đồ cổ.
Đó là một ngọc thạch màu sắc tươi sáng và trong suốt, được đánh bóng đơn giản thành hình tròn, chừa một lỗ nhỏ ở giữa và buộc bằng một sợi dây màu xám.
Thiết kế vô cùng bình thường, giống như là chuỗi ngọc thạch mấy chục tệ mua ở vỉa hè.
Nhưng mà trên ngọc thạch này tản ra linh khí, lại tỏ rõ nó không tầm thường.
Hạ Sênh hỏi chủ quán: “Ngọc thạch này bán thế nào?”
Chủ quán nhìn ngọc thạch bình thường không có gì lạ kia một lát, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng gian tà, nở nụ cười xán lạn, thái độ vô cùng nhiệt tình.
“Vị tiểu thư này, cô đúng là có mắt nhìn, ngọc thạch này là bảo vật trấn điếm của chúng tôi, cô nhìn trúng nó à!”
“Chuỗi ngọc này là tôi mua lại từ thay một phú thương vào mười mấy năm trước, nghe nói là linh ngọc truyền thừa ngàn năm, không chỉ có thể trừ tà tránh hung thần, còn có thể dưỡng thần hỗ trợ giấc ngủ…”
Hạ Sênh lễ phép kìm nén ý cắt ngang nghe chủ quán giới thiệu xong, mới nói: “Nói thẳng, bao nhiêu tiền.”
Vẻ mặt chủ quán chân thành: “Vòng ngọc này vốn có giá 30 vạn, nhưng hiếm khi gặp được người hữu duyên như vị tiểu thư này, tôi giảm giá cho cô, chỉ lấy của cô 29 vạn.”
Ngày hôm qua Hạ Sênh bày quầy cách bên này không xa, khi chủ quán đi ngang qua bên đó vừa vặn thấy Hạ Sênh lên một chiếc xe sang, suy đoán trong nhà cô gái nhỏ này có tiền.
Cô gái nhỏ này vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm xã hội gì, cũng không am hiểu sâu về đổ cổ, nếu không đã không có hứng thú với thứ ông ta mua ở quán vỉa hè chỉ có mấy chục tệ.
Gặp được người coi tiền như rác không hiểu gì cả, ông ta không kiếm của cô một khoản sao được?
Chợ đồ cổ vốn là ngư long hỗn tạp, nếu sau này cô gái nhỏ tới cửa đòi ông ta cho câu trả lời, ông ta sẽ nói dối là ông ta mua vòng ngọc này với giá 25 vạn, ông ta cũng không biết là hàng giả.
Dù sao giá cả định đó, là bản thân Hạ Sênh không nhìn ra được là hàng thật hay giả, một người nguyện ý bán một người nguyện ý mua, không thể trách được ông ta.
Hạ Sênh liếc nhìn vòng ngọc kia: “Vòng ngọc này có giá 29 vạn, ông chắc chắn chứ?”
“Cô cảm thấy tôi đang lừa cô sao?” Vẻ mặt chủ quán nghiêm túc hơn: “Vị tiểu thư này, cửa hàng nhà tôi đã mở trăm năm, tuyệt đối không bắt nạt khách hàng.”
“Đây chính là Ngọc Thạch truyền thừa ngàn năm, chuyện đó, cô biết Tần Thủy Hoàng đúng không? Nghe nói vòng ngọc này, năm đó Tần Thủy Hoàng từng đeo nó.”
Hạ Sênh nhíu mày: “Tần Thủy Hoàng? Chẳng lẽ vòng ngọc này không phải tuần trước ông sai người mua 29 tệ ở quầy vỉa hè bên cạnh cầu vượt sao?”
Sắc mặt chủ quán thay đổi.