Bạch Tô lắng nghe miêu tả về thảo dược, nhận ra nó không giống năm da phong thật sự: “Mọi người hái nhầm rồi. Có lẽ mọi người đã hái phải ngũ gia bì.”
“Cùng một loại cả thôi mà?” Bà lão thắc mắc: “Người trong làng vẫn gọi nó là năm da phong, tôi đã kiểm tra kỹ trước khi hái rồi.”
“Dù có nơi gọi nó là năm da phong nhưng chúng hoàn toàn khác nhau.” Bạch Tô giải thích. Nhìn thái độ của hai mẹ con bà lão – rõ ràng không am hiểu chút gì về thảo dược – cô không khỏi nhíu mày: “Hơn nữa, ngũ gia bì cũng có nhiều loại. Rất có thể mọi người đã nhầm năm da phong thành ngũ gia bì. Loại này có độc tính rất cao, chính nó đã khiến con trai mọi người ngộ độc, dẫn đến nôn mửa và tiêu chảy.”
“Vậy giờ phải làm sao? Chúng tôi thật sự không biết...” Bà lão vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhìn đứa cháu trai đã gần như kiệt sức, giọng run rẩy: “Xin bác sĩ hãy cứu cháu tôi! Thằng bé mới hai tuổi, không thể chết được!”
Tiếng bà lão khá lớn, thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Mọi người tò mò nhìn về phía y quán, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Không nghiêm trọng đến mức đó. Mau đưa thằng bé vào trong, tôi sẽ sắc một bát nước giải độc cho cháu uống.” Bạch Tô xoay người định quay vào y quán, nhưng hàng xóm kế bên gọi với theo: “Bạch Tô, cô thật định chữa trị sao?”
“Tuy rằng cô đã học một ít từ ông nội của mình nhưng dù sao cũng không phải bác sĩ. Lỡ như cô chẩn đoán sai thì phải làm sao đây?” Bà Vương hàng xóm tốt bụng nhắc nhở Bạch Tô: “Nếu xảy ra vấn đề, chuyện này e là không ổn đâu. Hay là để cô ấy đưa con trai đến bệnh viện ở trấn trên thì hơn.”
Bạch Tô biết bà Vương có ý tốt. Nếu là trước đây, cô cũng không dám chữa trị, nhưng sau khi xuyên qua Dược Vương Cốc và có cơ duyên kỳ ngộ, y thuật của cô giờ đây đã rất vững vàng. Trị liệu cho một đứa trẻ bị trúng độc thế này đối với cô chỉ là việc đơn giản.
Cô quay sang nhìn người phụ nữ đang bế đứa trẻ. Lúc này, bà lão đi cùng cũng tỏ thái độ nghi ngờ. Quả thật, cô gái này trông quá trẻ, không giống người tinh thông y thuật: “... Hiểu Lâm, hay là chúng ta đưa Đông Đông đến bệnh viện đi.”
Bạch Tô biết mọi người thường thích chọn thầy thuốc lớn tuổi, có kinh nghiệm lâu năm. Cô nhìn người phụ nữ đang bế đứa trẻ, giọng nói lạnh nhạt: “Tùy các người.”
Lâm Hiểu Lâm nhìn gương mặt thanh tú nhưng lạnh lùng của Bạch Tô, lại nghĩ đến việc cô chỉ bắt mạch mà đã biết họ hái nhầm thảo dược, thậm chí chỉ cần ấn vài cái đã khiến con trai cô thở dễ dàng hơn rất nhiều. Trong lòng bất giác cảm thấy có thể tin tưởng, liền buột miệng nói: “Không cần.”