Cùng Tang Chỉ ăn xong Anh Đào Tất La chua ngọt ngon miệng, lại uống một chén cháo nhỏ, bữa tối cuối cùng cũng xong. Hai tỷ muội ngồi trên chiếu rơm, xoa bụng ngây ngốc một lúc.
Màn đêm buông xuống, cửa phường đã khép lại. Ánh đèn trong phường tô điểm cho thiên gia vạn hộ, náo nhiệt còn chưa tiêu tán. Tang Chỉ hiểu chuyện thu dọn bát đũa, Tang Du đứng dậy đốt đèn dầu, đi sương phòng hậu viện.
Nhà của hai tỷ muội là một tiểu viện hai sân. Tiền viện khá lớn, Tang Du chuẩn bị dùng nó làm quán rượu; hậu viện là nơi sinh hoạt của hai nàng.
Theo lý thuyết, với tài lực của các nàng thì không thể ở được một căn nhà tốt như vậy.
Lúc Tang Du tới Trường An, đi ngang qua Sơn Nam đạo vừa lúc gặp mưa to, ở khách điếm mấy ngày liền. Nàng thuận tay giúp một khách thương, khách thương vì cảm tạ, sau khi biết được hai nàng từ xa đến sống ở Trường An, liền cho các nàng thuê căn nhà này với cái giá thấp giống như cho không, bởi vậy các nàng mới có chỗ ở tốt thế này.
Tang Du cầm ngọn đèn, đẩy cửa tây sương phòng ra.
Hậu viện có nhiều phòng. Ngoại trừ hai tỷ muội ở một gian phòng ngủ ra, còn có một thư phòng và hai sương phòng đông tây. Tang Du dùng phòng ở tây sương phòng thành phòng cất giữ đồ đạc.
Trong sương phòng đều là một ít đồ đạc lung tung, chỉ có một bên góc tường đặt mấy thùng rượu. Thùng rượu được bịt rất kín, tới gần có thể ngửi thấy một tia mùi rượu.
Đây chính là rượu gạo Tang Du đã ủ trước đó.
Nói về rượu ở Trường An, rượu trái cây thịnh hành, chủng loại đa dạng, khẩu vị thay đổi liên tục. Như rượu Trúc Diệp Thanh, rượu hoa quế, rượu dâu tằm đều cực kỳ thịnh hành. Các loại rượu trái cây còn lại thì có rượu nho, rượu mía, rượu dừa chiếm đa số, chỉ là rượu trái cây đắt đỏ, không phải dân chúng bình thường có thể bỏ tiền ra mua nổi.
Dân gian lấy rượu gạo làm chủ, mà rượu gạo thì chia làm rượu thanh và rượu đυ.c.
Rượu thanh được ủ trong thời gian dài, độ cồn cao, hơn ở chỗ thuần tịnh trong suốt, vị ngọt thuần hậu, được văn nhân nhã sĩ hoan nghênh nhất, thuộc loại rượu thượng đẳng để đãi khách.
Rượu đυ.c thì thời gian ủ ngắn hơn, nồng độ thấp, kỹ thuật ủ đơn giản, là rượu được hoan nghênh nhất cũng là phổ biến nhất. Người bình thường đều sẽ mua mấy lạng rượu về nhà uống.
Rượu đυ.c Tang Du ủ, nếu đã xác định đối tượng khách hàng là dân chúng trong phường, vậy tất nhiên phải lấy lợi ích thực tế giá rẻ làm chủ.
Tinh túy của kỹ thuật cất rượu là từ men rượu. Men rượu lên men không dễ, bình thường đều dùng khúc cũ để mang khúc mới.
Cũng may lúc Tang Du từ Giang Nam đến có mang theo khúc men cũ, ngược lại đỡ tốn công nàng phải đi mua.
Rượu gạo đã lên men trong nước ấm ba ngày. Tang Du nhẹ nhàng xốc nắp bịt kín thùng rượu lên, mùi thơm ngát của rượu gạo xông vào mũi, ở giữa còn kèm theo một chút vị chua. Nguyên liệu để chưng cất rượu và kỹ thuật không phát triển sẽ khiến trong rượu gạo thường sẽ mang theo chút vị chua, đây cũng là bệnh thường thấy của phần lớn các loại rượu thời kỳ này.
Tang Du từ nhỏ đã ngâm mình trong thùng rượu mà lớn lên, đương nhiên cũng từng nghe qua một vài kỹ xảo cất rượu dân gian. Nàng lấy một bao vôi sống từ trên kệ hàng xuống, sau khi mở ra liền cẩn thận lấy một nhúm nhỏ rắc đều vào trong thùng rượu.
Rượu có vị chua nặng, kiềm có thể trung hòa một hai. Chỉ là lúc này còn chưa có sản phẩm kiềm chế sẵn, dùng vôi sống có tính kiềm có thể thay thế tác dụng của kiềm chế sẵn, làm như vậy rượu gạo chẳng những tinh khiết hơn rất nhiều, hơn nữa thích hợp bảo quản lâu hơn, mùi càng thêm thơm ngát.
Tiếp theo chỉ cần chờ nó lên men một ngày nữa là được. Tang Du lại một lần nữa đậy kín thùng rượu.
Nàng vẫn có lòng tin với rượu mình ủ. Đợi đến khi quán rượu mở cửa, sinh kế của hai tỷ muội liền có thể đỡ lo được một chút. Bát cơm nhà nước còn chưa có, nàng cũng không muốn ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Món ngon của Trường An vẫn đáng để mong đợi!
Mấy ngày tiếp theo Tang Du bận rộn sắp xếp việc ở quán rượu ở tiền viện, quét dọn sân, thiết kế bảng quảng cáo rượu. Tang Du dẫn Tang Chỉ cùng làm việc, bận rộn đến xoay vòng vòng. Cũng may mà căn nhà này vốn dùng để mở tiệm ăn, phần lớn bố cục vẫn có thể dùng được. Giống như quầy hàng, kệ tủ đều giữ nguyên không thay đổi, quét tước sạch sẽ là được.
Bàn ghế dài mà nàng mua ở chỗ Chu lão trượng đã được mang tới. Chu lão trượng không đến, người đến là con trai út Chu Nhị Lang của ông ấy, cũng chính là thiếu niên trông coi quầy bán hàng ở cổng lúc trước.
Hắn đẩy một xe bò lớn tới đưa hàng, thấy hai người bọn họ là tiểu nương tử mười mấy tuổi, liền có lòng giúp đỡ chuyển đồ vào trong tiệm bày biện.
Đương nhiên Tang Du vô cùng cảm kích. Cái khác thì thôi, nhưng cái bàn gỗ dài kia thì tuyệt đối Tang Du không thể nào nhấc lên nổi.
Chu Nhị Lang dựa theo yêu cầu của Tang Du, đẩy bàn dài tới gần cửa sổ ở một bên đại sảnh. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt bàn, lớp sơn mới được chiếu rọi dưới ánh mặt trời rạng rỡ, những tia nắng rơi vào những hoa văn đen như bị đốt cháy kia lại giống như có ánh sáng xẹt qua.
Thoạt nhìn vừa mới lạ vừa quái dị.
“Tang tiểu nương tử, cái bàn này có gì đó kỳ quái.” Chu Nhị Lang đi quanh bàn dài nhìn nhiều lần, mỗi vị trí đều có vẻ khác nhau.
“Kỳ quái chỗ nào?” Tang Du cười hỏi.
Chu Nhị Lang gãi đầu, trên mặt lộ vẻ ngơ ngác: “Chính là cảm giác rất không bình thường.” Lời này vừa nói ra, hắn liền cảm thấy hối hận. Tang tiểu nương tử yêu thích cái bàn này như vậy, hắn vừa nói như vậy thấy giống như là đang mắng chửi người ta, vội vàng bổ sung: “Không phải là ta nói nó không tốt, nó rất tốt, cũng không phải, ta nói cái bàn này để ở chỗ này rất đẹp.”
Tang Du bật cười. Đứa nhỏ ngốc, đây là cái gọi là vẻ đẹp không trọn vẹn! Người xưa coi trọng bề ngoài, đồ vật một khi xuất hiện hư hại liền cảm thấy không tốt nữa, lại thật tình không biết ở hiện đại, loại đồ vật cố ý làm cho cũ, làm cho hư hại rất được hoan nghênh.
Chỉ là bọn họ bây giờ còn chưa thể biểu đạt ra loại cảm giác này.
Chu Nhị Lang thấy Tang Du nở nụ cười giống như hoa đào nở rộ, tươi đẹp động lòng người, lại nghĩ đến những lời nói vô nghĩa mà bạn bè thường ngày hay nói. Vành tai của thiếu niên mười mấy tuổi lặng lẽ đỏ bừng, cứng nhắc chuyển đề tài: “Còn có mấy cái ghế Hồ ở trên xe nữa, ta sẽ chuyển vào cho ngươi.”