Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 22

Nói rồi, cậu đặt cốc nước xuống, đưa tay nhận lấy chiếc pizza trong tay Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên cũng không nói thêm gì nữa.

Kiều Lạc nhanh nhẹn mở hộp pizza, chiếc pizza 12 inch phủ đầy phô mai, mùi thơm ngào ngạt của phô mai và sốt thịt xộc vào mũi.

Kiều Lạc cảm thấy bụng mình càng đói hơn, cái bụng không nghe lời lại “ọc ọc” khẳng định sự tồn tại của nó.

Tiếng ọc ọc lần đầu tiên sẽ khiến người ta mất mặt, tiếng ọc ọc lần thứ hai sẽ khiến người ta xấu hổ, tiếng ọc ọc lần thứ ba… Kiều Lạc đã không còn sợ hãi nữa.

Chờ ăn pizza xong, sẽ khiến nó im lặng như chết!

Cửa hàng có kèm theo găng tay và dụng cụ ăn dùng một lần. Kiều Lạc bày ra cho Thẩm Hạc Xuyên và mình mỗi người một bộ, rồi ngồi xuống đối diện Thẩm Hạc Xuyên.

“Lúc đặt hàng tôi không để ý, chọn phần hai người.” Thẩm Hạc Xuyên nói: “Cho nên, đừng khách sáo.”

“Tôi biết rồi!” Kiều Lạc gật đầu lia lịa, tự lấy một miếng pizza: “Tôi ăn đây.”

Nói xong, cậu cắn một miếng to.

Pizza phô mai sốt thịt là món đặc trưng của cửa hàng này, đế bánh giòn tan, sốt thịt đậm đà, phô mai thơm béo kéo sợi, một miếng to khiến Kiều Lạc thỏa mãn híp mắt.

Ngon quá, thảo nào cửa hàng này ngày nào cũng có nhiều đơn như vậy.

Kiều Lạc không nhận ra lúc này vẻ mặt cậu như thể mình là người hạnh phúc nhất thế gian, đôi mắt cong cong sáng ngời, dưới ánh đèn pha lê phản chiếu như chứa cả dải ngân hà.

Thẩm Hạc Xuyên ngồi đối diện thấy vậy, khóe môi khẽ nhếch lên.

Anh phát hiện Kiều Lạc dường như có một sức sống khó tả, ở bên cạnh Kiều Lạc sẽ khiến người ta vô thức thả lỏng. Sự khó chịu vì dự án công ty tiến triển chậm chạp lúc này đột nhiên tan biến.

Kiều Lạc ăn xong một miếng, liếʍ sạch sốt thịt dính trên khóe môi.

Thấy Thẩm Hạc Xuyên ngồi đối diện mới ăn được một miếng, cậu bèn hỏi: “Anh Thẩm, sao anh không ăn, không hợp khẩu vị anh sao?”

“Tôi không đói lắm.” Thẩm Hạc Xuyên hỏi: “Hôm nay cậu chưa ăn cơm sao?”

“Sáng nay ăn một chút, trưa không kịp ăn.” Kiều Lạc lại lấy một miếng pizza: “Ban đầu định đi ăn mì bò, vừa lúc gặp đơn hàng của anh nên tôi đến luôn.”

Thẩm Hạc Xuyên không rõ cơ chế phân đơn của ứng dụng giao đồ ăn: “Không thể từ chối sao?”

“Có thể chứ.” Kiều Lạc nói thật: “Nhưng không phải anh có thưởng thêm cho đơn hàng gấp sao, tôi nghĩ giao xong đơn của anh rồi sẽ đi.”

Không ngờ vừa giao xong đơn, bụng đã đói meo rồi.

Nói đến đây, Kiều Lạc không nhịn được cười, nói với Thẩm Hạc Xuyên: “Lại làm phiền anh rồi.”

Nói là phiền thì cũng không đến mức đó, Thẩm Hạc Xuyên cũng không để bụng.

Chỉ là nghe Kiều Lạc nói vậy, anh không khỏi nghĩ đến một khía cạnh khác – Kiều Lạc vì chút tiền thưởng mà không màng ăn uống, cậu ấy rất thiếu tiền sao?

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Thẩm Hạc Xuyên không hỏi ra miệng, dù sao họ cũng không phải mối quan hệ có thể dò hỏi chuyện riêng tư của nhau.

Anh chỉ đẩy pizza về phía Kiều Lạc: “Không cần khách sáo.”

“Vâng ạ.”

Tiếp theo, Kiều Lạc quả thật không khách sáo nữa, chiếc pizza to như vậy, cậu ăn hết hai phần ba.

Trong lúc đó, hai người không nói chuyện nữa, nhưng không khí lại hòa hợp đến bất ngờ.

Ăn xong pizza, Kiều Lạc thu dọn hộp đựng, chủ động ra quầy bar rửa sạch cốc mình vừa dùng, rồi mới quay lại chỗ Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên đang rót nước uống, thấy cậu cầm điện thoại lại gần, cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại.

Muốn thêm bạn WeChat của mình sao?

Thẩm Hạc Xuyên thầm nghĩ.

Anh rất ít khi thêm WeChat của người không quen, nhưng nếu Kiều Lạc muốn thêm thì cũng được…