Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 52

Kiều Lạc làm việc ở quán bar lâu như vậy, đương nhiên hiểu ý anh, cũng cảm động vì sự quan tâm của anh: "Tôi biết, tôi sẽ không làm ở đó nữa, mấy ngày nay chỉ là làm thêm thôi."

Thẩm Hạc Xuyên: "Lại là làm thêm?"

Kiều Lạc: "Ừ."

Không trách Thẩm Hạc Xuyên ngạc nhiên, bởi vì công việc làm thêm của Kiều Lạc thực sự quá nhiều, hình như cậu ấy cái gì cũng làm?

"Hình như cậu có rất nhiều công việc làm thêm." Thẩm Hạc Xuyên hỏi, hôm qua anh nhìn thấy phạm vi nhận đơn hàng của Kiều Lạc trên nền tảng "Để tôi lo" rất rộng.

Kiều Lạc uống hết cà phê trong ly, gật đầu: "Chỉ cần có thể kiếm tiền là tôi làm."

Thẩm Hạc Xuyên hỏi cậu: "Uống thêm ly nữa không?"

"Thôi." Kiều Lạc liếʍ lớp bọt sữa dính trên khóe môi, lắc đầu: “Uống nhiều sợ tối ngủ không được."

Ánh mắt Thẩm Hạc Xuyên dõi theo động tác của cậu, sau khi màu đỏ kia biến mất, anh hơi cụp mi xuống, đưa tay cầm ly cà phê đen bên cạnh lên uống một ngụm, rồi quay lại chủ đề chính: "Vậy lần này cậu cứ coi tôi như công việc làm thêm kiếm tiền là được, không cần ngại, có vài chuyện nói đến tiền sẽ tiện hơn."

Nói đến tiền sẽ tiện hơn?

Kiều Lạc suy nghĩ ý nghĩa của câu này, chợt nhận ra Thẩm Hạc Xuyên đang coi chuyện này như một giao dịch, chứ không phải tình cảm bạn bè.

Giao dịch chỉ cần sòng phẳng là được, tình cảm thì phải qua lại lẫn nhau.

Người như Thẩm Hạc Xuyên, chắc sẽ thiên về kiểu thứ nhất hơn.

Kiều Lạc chợt hiểu ra.

Trải qua những ngày tiếp xúc và giúp đỡ lẫn nhau, cậu đã coi Thẩm Hạc Xuyên là bạn, sau khi hiểu được ý của Thẩm Hạc Xuyên thì trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được Thẩm Hạc Xuyên.

Người giàu mà, có ranh giới là chuyện bình thường.

Thế là cậu cũng không tự mình đa tình nữa: "Anh đã nói vậy rồi, tôi không khách sáo nữa, nhiệm vụ của anh Hác lần trước là hai vạn, chúng ta coi như quen biết, giá bạn bè giảm 20% còn một vạn sáu nhé."

"Một vạn sáu?" Thẩm Hạc Xuyên lặp lại một lần.

Kiều Lạc: "Đúng vậy."

Một vạn sáu chắc Thẩm Hạc Xuyên sẽ không thấy mắc đâu nhỉ? Anh ta ở quán bar gọi một chai rượu cũng tám vạn tệ, một đôi dép lê ở nhà anh ta cũng tám ngàn tệ.

Hơn nữa mình còn giảm giá cho anh ta rồi.

Vốn có thể miễn phí, là do anh ta cứ muốn nói chuyện giao dịch.

Kiều Lạc thầm oán trách trong lòng vài câu, dù sao cũng còn nhớ chút tình cảm giữa hai người, lại tự hạ giá xuống một chút: "Nếu anh thấy mắc, vậy một vạn năm ngàn chín trăm chín mươi chín tệ chín hào cũng được."

Chỉ có thể giảm một hào, không thể giảm nữa, giảm nữa là mình không vui rồi.

Kiều Lạc dùng nĩa chọc chọc quả dâu tây trên bánh Mousse nghĩ.

Thẩm Hạc Xuyên bình thường trên bàn đàm phán ép giá đều là mấy trăm triệu hoặc mấy chục triệu, lần đầu tiên nhận được mức giảm giá "một hào", nhất là Kiều Lạc còn ra vẻ đau lòng như vậy, khiến anh có chút buồn cười.

Anh không biết Kiều Lạc đã hiểu lầm ý mình, ý anh hoàn toàn không phải như Kiều Lạc nghĩ là sòng phẳng với nhau, mà chỉ muốn thông qua cách này để Kiều Lạc kiếm thêm chút tiền.

"Tôi không thấy mắc." Thẩm Hạc Xuyên nói để giải thích, bày tỏ ý định của mình: “Ý tôi là, lần trước cậu chỉ cần ứng phó với một người, lần này là ba người, nên nhận gấp ba số tiền."

Kiều Lạc: "!!??"

Một người hai vạn, ba người là sáu vạn!!

Sáu vạn đấy!

Kiều Lạc kinh ngạc nhìn anh: "Anh đang nói đùa à?!"

"Tôi nghiêm túc đấy." Giọng điệu của Thẩm Hạc Xuyên bình thường, rõ ràng không có ý nói đùa: “Hơn nữa, người lớn trong nhà tôi tương đối khó ứng phó, nên theo như cậu nói là tùy theo mức độ khó khăn mà tăng giá, tôi đưa ra mức giá mười vạn, mời cậu giúp tôi giải quyết vấn đề bị giục cưới."