Thẩm Hạc Xuyên thấy cậu che mặt ra vẻ "tha cho tôi đi", im lặng cong môi, không trêu cậu nữa: "Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện tiền nong trước đi."
Anh nhớ tối qua Kiều Lạc nói là khởi điểm một vạn, tùy theo mức độ khó khăn mà tăng giá, nhà mình có ba người lớn cần phải ứng phó, độ khó chắc cũng không nhỏ.
Không ngờ Kiều Lạc lại nói: "Không cần đâu, tôi đã nói sẽ giúp anh miễn phí rồi."
Đây là đối xử đặc biệt sao?
Trong lòng Thẩm Hạc Xuyên khẽ động, như bị thứ gì đó cào nhẹ, tê dại lại hơi sảng khoái.
Anh nhớ vừa nãy Kiều Lạc rõ ràng nói tưởng mình là khách hàng lớn, chắc lúc nhận được tin nhắn tối qua rất vui.
Nếu đã như vậy, anh không thể để Kiều Lạc vui vẻ một cách vô ích: "Không cần đâu, một chuyện là một chuyện, lần trước cậu đã mời tôi uống cà phê rồi, coi như chuyện đã giải quyết xong, không cần cứ để tâm mãi."
Kiều Lạc cũng không phải cứ để tâm mãi, chỉ là cảm thấy mình và Thẩm Hạc Xuyên cũng coi như là bạn bè rồi, có thể giúp đỡ Thẩm Hạc Xuyên cậu cũng vui.
Thẩm Hạc Xuyên thấy cậu còn do dự, lại nói: "Nếu cậu không nhận tiền, lần sau tôi cũng không tiện làm phiền cậu nữa."
"Không sao đâu." Kiều Lạc nói một cách không ngại ngùng: “Bạn bè mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường."
Bạn bè sao?
Thẩm Hạc Xuyên thầm nghĩ bạn bè sẽ không lên giường với nhau.
Chuyện ở quán bar rõ ràng đã qua một ngày, nhưng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt về mặt cảm quan lại như lưu lại trên cơ thể.
Đặc biệt là người mang đến cho anh kɧoáı ©ảʍ tột cùng kia đang ở ngay trước mắt.
Ánh mắt Thẩm Hạc Xuyên không tự chủ được mà rơi xuống môi Kiều Lạc.
Môi Kiều Lạc có màu hồng nhạt rất khỏe mạnh, hình dáng đầy đặn tròn trịa, trên đó có một vết thương nhỏ, đã đóng vảy, mang theo vẻ mờ ám không nói nên lời.
Là do anh cắn vào đêm hôm đó.
Ánh mắt Thẩm Hạc Xuyên trở nên sâu thẳm, sự dao động bí mật trong lòng càng thêm rõ ràng.
Anh quan sát Kiều Lạc một cách không lộ liễu, khi đối phương nhìn lại thì thản nhiên thu hồi ánh mắt, chuyển chủ đề: "Chuyện quán bar giải quyết xong chưa?"
Kiều Lạc không biết anh đang nghĩ gì, đột nhiên bị đổi chủ đề, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Giải quyết xong rồi."
Cậu kể lại quá trình và kết quả xử lý cho Thẩm Hạc Xuyên nghe, Thẩm Hạc Xuyên nghe xong gật đầu, coi như hài lòng với kết quả xử lý này.
Nhưng cũng không khỏi nghĩ, nếu là anh giúp Kiều Lạc xử lý, có thể sẽ cứng rắn hơn một chút.
"Sau này vẫn tiếp tục làm việc ở quán bar sao?"
"Hả?"
Thẩm Hạc Xuyên giải thích: "Tôi không có ý can thiệp vào cậu, chỉ là dù sao nơi đó cũng không an toàn."
Bất kể là quán bar hạng nào, nhóm khách hàng đều phức tạp, chuyện hạ thuốc kiểu này có một lần sẽ có lần thứ hai.
Ngoại hình như Kiều Lạc ở nơi đó tuyệt đối là tâm điểm chú ý, nhưng ngoại hình nổi bật mang đến cho cậu sự thuận lợi, đồng thời cũng mang đến cho cậu những nguy hiểm không thể tránh khỏi.
Hôm đó là trùng hợp anh có mặt, nếu anh không có mặt, hoặc lúc đó anh không chú ý đến Kiều Lạc nhiều hơn một chút, thì hậu quả sẽ khôn lường.
Đương nhiên, bản thân anh cũng không phải người tốt gì.
Nói là thừa nước đυ.c thả câu, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng không quá đáng.
Nhưng ít nhất anh không có vấn đề gì về sức khỏe, báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng rất tốt.
Thẩm Hạc Xuyên tự thấy mình tốt hơn một số kẻ hạ thuốc bừa bãi kia nhiều, nhịn không được nhắc nhở thêm một câu: "Nếu muốn tiếp tục làm việc, cố gắng đừng uống rượu người khác đưa cho."