Trác Thiên Húc ngớ người, rồi buột miệng đáp: “Chiếc quần này là Ninh Thiến tặng tôi, liên quan gì đến em?”
“À, Ninh Thiến tặng?” Ánh mắt Lục Mộc Lan thoáng hiện lên vẻ châm biếm, từ từ dời từ Trác Thiên Húc sang Ninh Thiến.
Hóa ra là vậy.
Nhớ lại, cô mua chiếc quần này cũng vì Ninh Thiến không ngừng thì thầm bên tai, nói rằng đây là sản phẩm hợp tác giữa thương hiệu yêu thích của Trác Thiên Húc và một tựa game mà anh ta cực kỳ mê.
Cô vốn chẳng thấy chiếc quần có gì đặc biệt, nhưng đúng lúc sinh nhật Trác Thiên Húc sắp đến, Ninh Thiến khuyên cô mua nó làm quà tặng.
Sau khi nghe mãi, cuối cùng cô quyết định mua. Nhưng Ninh Thiến lại viện lý do, bảo để cô ta đưa quà giúp.
Không ngờ, Ninh Thiến lại nhận chiếc quần là quà của mình.
Khi bị vạch trần bất ngờ, sắc mặt Ninh Thiến tái nhợt, cuống quýt giải thích: “Mộc Lan, không phải như cậu nghĩ đâu! Nghe mình giải thích! Mình đã nói đây là quà của cậu, có lẽ Thiên Húc nghe nhầm nên mới có sự hiểu lầm này…”
Lục Mộc Lan chẳng buồn nghe cô ta lảm nhảm, lấy điện thoại ra, mở mã QR nhận tiền, đưa thẳng đến trước mặt Ninh Thiến.
“2000 tệ. Quét mã đi.”
“Mộc Lan, mình…” Ninh Thiến sắp bật khóc.
2000 tệ không phải con số cô ta có thể trả ngay được. Gia đình cô ta vốn chỉ đủ ăn đủ mặc, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ hơn 2000 tệ một chút. Làm sao cô ta có tiền trả bây giờ?
“Nhưng… chẳng phải chiếc quần này là quà cậu tặng Thiên Húc sao?”
“Ý cậu là muốn để Trác Thiên Húc trả tiền?”
Lục Mộc Lan nhướng mày, lập tức đưa mã QR sang phía Trác Thiên Húc. “Quét mã đi.”
Trác Thiên Húc vẫn đứng bất động, không làm gì.
Ánh mắt Lục Mộc Lan thoáng hiện sự thiếu kiên nhẫn: “Tôi bảo anh quét mã, không nghe thấy à? Nếu không muốn trả, thì cởϊ qυầи ra trả tôi! Tôi thà vứt quần đi còn hơn là để anh mặc không.”
Câu nói vừa dứt, một người trong phòng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trác Thiên Húc xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Anh ta nghiến răng, miễn cưỡng rút điện thoại ra quét mã, chuyển cho Lục Mộc Lan 2000 tệ.
“Cũng coi như anh còn chút thể diện đàn ông.”
Lục Mộc Lan nhếch mép cười, sau đó lại giơ mã QR ra: “Ngoài chiếc quần này, những món quà khác tôi đã tặng anh, tổng cộng chắc khoảng 10.000 tệ. Trả luôn đi.”
Giây phút này, Lục Mộc Lan không khỏi cảm thấy bản thân trước đây đúng là ngu ngốc.
Chỉ vì nghe lời xúi giục của Ninh Thiến mà mua quà tặng Trác Thiên Húc hết lần này đến lần khác.
Thậm chí, cô còn không biết trong số những món quà ấy có bao nhiêu thứ đã được Ninh Thiến mượn danh cô để tự mình tặng Trác Thiên Húc.
Nhưng không sao, bây giờ cô sẽ bắt Trác Thiên Húc trả hết số tiền đó. Cô còn cần tiền để tích trữ vật tư cho tận thế sắp tới.
“Lục Mộc Lan, em bị điên à? Mấy thứ đó là em tự nguyện tặng tôi!” Trác Thiên Húc tức giận quát.
Lục Mộc Lan nhấc một chai bia trên bàn, mạnh tay đập vỡ cạnh bàn.
Tiếng vỡ chói tai vang lên, mảnh thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi, khiến mọi người trong phòng hoảng sợ lùi lại.
“Lục Mộc Lan, em—!”
“Trả tiền!” Lục Mộc Lan lạnh lùng giơ chai bia vỡ lên, chỉ thẳng vào cổ họng Trác Thiên Húc.
Ninh Thiến hốt hoảng kêu lên: “Mộc Lan, cậu đừng manh động!”
Lục Mộc Lan nghiêng đầu, liếc nhìn Ninh Thiến, ánh mắt sắc bén: “Cậu muốn trả thay anh ta à?”
Ninh Thiến lập tức im bặt, không dám nói thêm.
Lục Mộc Lan bật cười khinh bỉ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trác Thiên Húc lần nữa:
“Ta sẽ đếm đến ba. Nếu anh không chuyển tiền, đừng trách tôi không nể tình!”