“Lục Mộc Lan, cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?” Trác Thiên Húc đe dọa, cố vớt vát chút uy hϊếp.
“Có gan thì cứ gọi đi.”
Còn đúng 7 ngày nữa là tận thế, cô còn sợ gì chứ?
Nếu không phải vì muốn bọn họ trải qua sự kinh hoàng và tuyệt vọng của tận thế, cô thật sự chỉ muốn gϊếŧ sạch bọn họ ngay bây giờ!
Nhưng nếu gϊếŧ ngay, thì quá nhẹ nhàng cho bọn họ rồi.
Họ từng nhẫn tâm bỏ mặc cô đối mặt với bầy xác sống, giờ đây cô sẽ cho họ một cơ hội để cảm nhận sự đáng sợ của lũ xác sống!
“Ba... Hai...”
Khi thấy chai bia vỡ với những cạnh sắc nhọn càng lúc càng gần cổ mình, Trác Thiên Húc cuối cùng cũng hoảng sợ.
“Tôi trả! Tôi trả ngay!”
Nhìn thấy anh ta cắn răng quét mã chuyển khoản 10.000 tệ, Lục Mộc Lan mới hờ hững ném chai bia xuống sàn.
Cô quét mắt nhìn bọn họ, chỉ thẳng vào từng người mà không chút che giấu sự khinh bỉ:
“Đồ cặn bã như anh và đồ tiện nhân như cô ta, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cô thốt lên từng chữ lạnh như băng, khi nói đến “cặn bã” và “tiện nhân”, cô lần lượt chỉ vào Trác Thiên Húc và Ninh Thiến.
Nói xong, Lục Mộc Lan quay người định rời đi.
Cô còn quá nhiều việc quan trọng hơn phải làm, không có thời gian phí phạm với đám người này.
Nhưng khi cô vừa xoay lưng, Trác Thiên Húc đã tức giận vòng qua bàn, tiến đến sau lưng cô, vươn tay định túm lấy cánh tay cô.
Cô khiến anh ta mất mặt trước bạn bè, còn lấy đi hơn 10.000 tệ, lại muốn cứ thế mà rời đi? Ai cho cô quyền làm thế?
Nhưng trước khi tay anh ta kịp chạm vào cô, cả thân hình cao lớn của Trác Thiên Húc bỗng bị nhấc bổng lên không trung.
Trong giây lát, anh ta cảm thấy như trời đất đảo lộn.
“Rầm!”
Với một cú quăng vai điêu luyện, Lục Mộc Lan đã ném Trác Thiên Húc xuống sàn một cách thô bạo.
Cô dùng đầu gối ấn mạnh lên cổ anh ta, hai tay khóa chặt cánh tay của anh ta, giọng lạnh lùng vang lên:
“Nếu anh còn dám dùng đôi tay bẩn thỉu này đυ.ng vào tôi, tôi sẽ chặt phăng nó ngay tại đây!”
Trác Thiên Húc tức đến nỗi muốn nổ tung, nhưng cổ họng bị đè chặt khiến anh ta không thể thốt ra một lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô đầy phẫn hận.
Lục Mộc Lan buông tay, đứng dậy một cách dứt khoát và ưu nhã, chỉnh lại quần áo, rồi bước ra ngoài với dáng vẻ ung dung.
Căn phòng karaoke giờ đây im phăng phắc, chỉ còn lại ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của những người chứng kiến.
Khi ra khỏi phòng karaoke, Lục Mộc Lan nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh và chui vào một buồng nhỏ.
Ngay lúc đó, trong đầu cô vang lên một giọng nói máy móc, đều đều mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào:
“Đinh! Chúc mừng ký chủ đã thành công liên kết với Hệ thống trọng sinh. Hệ thống sẽ tận tâm phục vụ, giúp ký chủ tạo nên một tương lai tươi sáng!”
Hệ thống trọng sinh?
Đây là thứ quái quỷ gì?
Còn tương lai tươi sáng? Với tận thế đang đến gần, tương lai đó liệu còn tồn tại không?
Cô chưa kịp nghĩ thông suốt, bỗng nhiên cảm giác mọi thứ xung quanh quay cuồng. Khi định thần lại, cô nhận ra mình đã không còn trong buồng vệ sinh nữa, mà đang đứng trong một căn phòng khách rộng lớn và sạch sẽ.
“Đây là đâu?”
“Đây là không gian của hệ thống. Ký chủ có thể tự do ra vào không gian này chỉ bằng ý niệm. Tuy nhiên! Để khuyến khích ký chủ tích cực hướng tới tương lai, ký chủ chỉ được ở trong không gian tối đa 5 giờ mỗi lần. Sau 5 giờ, hệ thống sẽ tự động đẩy ký chủ ra ngoài.”
Lục Mộc Lan không khỏi kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng, sau khi được sống lại, cô còn kích hoạt một cái hệ thống kỳ quái, lại được tặng thêm một không gian cá nhân mà cô có thể tự do ra vào.
Dù chỉ được ở trong đây 5 tiếng mỗi lần, nhưng trong thời kỳ tận thế, đây chẳng phải là một lợi thế to lớn sao?