Nhưng chưa kịp mở lời, hệ thống đã tiếp tục nói: “Chiêu mộ đồng đội, chủ nhân có thể nhận được từ 1.000 đến 3.000 điểm tích lũy. Chủ nhân thật sự không cân nhắc sao?”
“Chủ nhân nhìn xem, gϊếŧ từng này xác sống chỉ được 86 điểm, nhưng chỉ cần chiêu mộ một đồng đội, ít nhất đã có 1.000 điểm rồi. Chủ nhân thật sự muốn từ chối sao?” Giọng nói của hệ thống cứ như ma chú, không ngừng lôi kéo tâm trí cô.
Nói không động lòng là giả. Dù có gϊếŧ 1.000 xác sống, cô cũng chỉ nhận được số điểm thấp nhất mà hệ thống hứa hẹn. Nhưng sau những lần bị đồng đội phản bội và bỏ rơi ở kiếp trước, cô tuyệt đối không tùy tiện để người lạ gia nhập đội mình.
Suy nghĩ một lát, Lục Mộc Lan quay sang cậu thiếu niên nói: “Nếu cậu có thể gϊếŧ 50 con xác sống mà không bị cắn, tôi sẽ để cậu đi cùng.”
Dù vừa rồi cậu ta đúng là đã gϊếŧ được xác sống, nhưng với một người bình thường, gϊếŧ 50 con mà không bị cắn là nhiệm vụ khó khăn đến mức không tưởng.
Nhiệm vụ này hẳn sẽ khiến cậu ta tự rút lui.
Cậu thiếu niên lập tức phấn khởi, gật đầu lia lịa, giọng nói gấp gáp: “Tôi đi gϊếŧ 50 con xác sống ngay đây! Tôi nhất định sẽ làm được!”
"Xong rồi!" Cậu ta để lộ một nụ cười rạng rỡ, tay nắm chặt chiếc rìu cứu hỏa, phấn khích xoay người và không chút do dự bổ mạnh vào con xác sống đang lao đến.
Lục Mộc Lan liếc qua, ánh mắt hơi nheo lại khi thấy động tác nhanh gọn, chính xác của cậu ta.
‘Nhìn bề ngoài đúng kiểu vô hại với cả người lẫn vật, ai ngờ ra tay lại dứt khoát như vậy chứ!’ Cô thầm nghĩ.
Sau khi nhanh chóng cắt đuôi cậu trai kỳ lạ này, Lục Mộc Lan tiếp tục đi dọc theo con phố, vừa tiêu diệt xác sống vừa tìm kiếm nhu yếu phẩm.
Khu phố gần khu dân cư này đầy rẫy các quán ăn lớn nhỏ, đồ trong siêu thị, cô có thể chừa lại một ít cho người sống sót, nhưng thực phẩm ở các quán ăn thì không cần giữ, vì sớm muộn gì chúng cũng sẽ hỏng.
Thế là, hễ thấy một quán ăn, cô đều ghé vào thu gom một trận. Từ rau củ, trái cây, mì gạo, đủ loại thịt, thực phẩm đông lạnh, đến bia rượu, nước giải khát… chỉ cần còn dùng được, cô đều gom sạch vào không gian lưu trữ của mình.
May mắn thay, trên con phố này hầu như không còn bóng dáng người sống sót nào, có lẽ họ đã tìm nơi trú ẩn rồi, vì thế, Lục Mộc Lan cũng không lo bị ai phát hiện.
Sau khi lục soát bốn, năm quán ăn, cô dừng lại trước một tiệm vàng, nghĩ một lúc, cô bước vào.
Với người khác, giữa thời kỳ tận thế khi cái ăn đã là vấn đề, vàng bạc có lẽ chẳng còn giá trị gì. Nhưng Lục Mộc Lan thì khác, không gian lưu trữ của cô rộng lớn đến mức có thể chuyển hết cả tiệm vàng đi mà chẳng ảnh hưởng gì.
Vì vậy, sau khi xử lý vài xác sống trong tiệm, cô thu hết vàng miếng, trang sức vàng vào không gian của mình.
Khi bước ra khỏi tiệm vàng, cô thấy cậu thiếu niên nọ chạy nhanh như chớp đến trước mặt cô, trên môi nở nụ cười sáng rỡ.
"Tôi gϊếŧ được năm mươi con xác sống rồi!" Cậu ta nói với vẻ mặt đầy tự hào, ánh mắt trong veo ánh lên niềm vui sướиɠ.
Trong giai đoạn đầu của dịch xác sống, không ít người còn chẳng đủ can đảm để ra tay, vậy mà cậu thiếu niên này đã tiêu diệt được năm mươi con chỉ trong thời gian ngắn?
Lục Mộc Lan không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, đưa ánh mắt quan sát kỹ hơn.
Chiếc áo thun cậu mặc giờ đây nhuốm đầy máu, đến mức chẳng nhìn rõ màu gốc. Tay và cánh tay cũng lấm tấm vết máu khô, còn chiếc rìu cứu hỏa trên tay, lưỡi dao đã mẻ vài chỗ, đủ để hình dung cậu ta đã chiến đấu ác liệt đến mức nào.
"Không bị cắn chứ?" Lục Mộc Lan cất tiếng hỏi, ánh mắt chậm rãi nhìn cậu ta.
Có lẽ vừa trải qua trận chiến căng thẳng, gương mặt tái nhợt của cậu giờ hơi ửng đỏ, trên má phải còn lấm vài vệt máu.
"Không!" Cậu ta đáp chắc nịch, thái độ như một cậu học trò hoàn thành bài tập và đang chờ được cô giáo khen.
"Giỏi vậy sao, gϊếŧ cả năm mươi con xác sống, thế tại sao hôm đó lại bị người ta đánh tơi tả thế?" Lục Mộc Lan nhướn mày hỏi, lòng đầy nghi vấn.
Cậu thiếu niên hơi cúi đầu, ánh mắt ngại ngùng, giọng lí nhí: "Tại hôm đó tôi đói quá, mà hễ đói là tay chân tôi bủn rủn, chẳng còn sức lực gì cả."
Lục Mộc Lan thoáng nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ nhìn cô, dè dặt mở miệng: "Tôi gϊếŧ được năm mươi con xác sống rồi, bây giờ… tôi có thể đi cùng chị được không?"