Trọng Sinh Trở Lại Trước Mạt Thế, Tang Thi Vương Phải Gọi Ta Là Tổ Tông

Chương 14.2: Không Thể Mở Cửa Cho Họ. (2)

Một chiếc Audi màu đen lao vυ't tới, húc văng những chiếc xe chắn ngang đường. Với một tiếng "Rầm" chát chúa, chiếc xe đâm thẳng vào cột đèn đường.

Cột đèn cao mấy mét bị đâm gãy, đổ rầm xuống, hướng thẳng về phía hai người.

"Tránh ra!" Lục Mộc Lan hét lớn, thân hình nhanh nhẹn nhảy sang một bên, nhẹ nhàng né tránh cột đèn.

Quay lại nhìn, cô thấy cậu thiếu niên cũng đã tránh kịp, cô lập tức chuyển sự chú ý sang chiếc Audi.

Bên trong xe là một gia đình ba người, người mẹ ôm cô con gái nhỏ ngồi ở ghế phụ, phía sau chất đầy hành lý, trông như đang định chạy trốn khỏi thành phố.

Thật không may, cả gia đình ba người đã thiệt mạng trong vụ tai nạn xe hơi này.

Tiếng phanh xe chói tai của chiếc Audi và tiếng va chạm mạnh vào cột đèn đường ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả đám xác sống xung quanh.

Từ hướng chiếc Audi lao tới, một bầy xác sống khổng lồ đang ùn ùn kéo đến, ít nhất cũng phải trên trăm con.

Không chỉ vậy, những xác sống từ hai hướng khác ở ngã tư cũng bắt đầu lao tới do bị âm thanh thu hút.

Lúc này, Lục Mộc Lan và cậu thiếu niên chỉ còn hai lựa chọn, hoặc đối đầu với đám xác sống, hoặc quay lại đường cũ.

Nhưng thật không may, con đường họ vừa đi qua cũng bị những xác sống còn sót lại từ trước đó tràn đến.

Chỉ trong nháy mắt, hai người bị bao vây giữa biển xác sống ở ngã tư, Lục Mộc Lan nhanh chóng quét mắt nhìn qua bốn phía, đầu óc cô hoạt động hết công suất.

Cách đây khoảng 600 mét có một siêu thị lớn, nếu có thể cắt đuôi đám xác sống này, bọn họ có thể tạm lánh trong đó, cô cũng nhân tiện thu gom thêm ít đồ.

Quyết định đã rõ, Lục Mộc Lan quay đầu nhìn cậu thiếu niên và dứt khoát ra lệnh: “Chạy!”

Vừa dứt lời, cô lao đi như một cơn gió, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía trước, cậu thiếu niên thấy vậy, lập tức bám sát theo sau.

Đám xác sống phía trước, nhìn thấy hai người như mèo thấy chuột, lập tức kích động lao tới, tay vung vẩy muốn tóm lấy họ.

Lục Mộc Lan nắm chặt thanh đao, vừa chạy vừa vung đao chém những con xác sống cản đường, thanh đao sắc bén dễ dàng chẻ đôi đầu của những con xác sống, máu tươi văng tung tóe khiến chúng ngã gục ngay tại chỗ.

Chỉ trong khoảng cách 200 mét, Lục Mộc Lan đã hạ gục hơn chục xác sống. Cô tranh thủ ngoái lại nhìn cậu thiếu niên phía sau, cậu đang tập trung cao độ, dùng rìu cứu hỏa chém hạ những con xác sống lao tới không chút do dự.

Dù số lượng cậu ta xử lý không nhiều bằng cô, nhưng cũng đã giải quyết được vài con.

‘Không làm vướng chân là được.’ Lục Mộc Lan nghĩ thầm rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục lạnh lùng đối mặt với đám xác sống càng lúc càng đông, vung đao không ngừng.

Sau một hồi chém gϊếŧ, cả hai cuối cùng cũng đến được siêu thị, tuy nhiên, khi vừa đến cửa, Lục Mộc Lan phát hiện cánh cửa kính đẩy đã bị người bên trong dùng vải buộc chặt từ lâu.

Qua lớp kính, cô thấy bên trong có khoảng hơn 20 người, nam có, nữ có, đang sợ hãi nhìn hai người bên ngoài và đám xác sống đang ùn ùn kéo tới phía sau họ.

“Nhanh! Mau mở cửa cho họ vào!”

Một cô gái tóc ngắn lên tiếng, nhưng lập tức bị những người khác phản đối: “Không được mở cửa! Anh chàng kia người đầy máu me, ai biết anh ta có bị cắn không? Lại còn kéo theo nhiều xác sống thế kia, mở cửa thì chúng ta chết chắc!”

“Đúng đó, tuyệt đối không được mở! Nếu để họ vào, tất cả chúng ta đều toi mạng!”

“Nhưng nếu không mở cửa, họ sẽ chết mất!”

Cô gái tóc ngắn sốt ruột nói: “Đám xác sống còn chưa kịp tới, bây giờ mở cửa vẫn còn kịp mà!”

Tuy nhiên, lời của cô gái hoàn toàn không lay chuyển được những người còn lại.

Đứng ngoài cửa, Lục Mộc Lan lạnh lùng nhìn những con người bên trong, cảnh tượng này khiến cô nhớ lại tiền kiếp của mình, khi chính cô cũng từng bị đồng đội nhẫn tâm bỏ lại ngoài cửa như vậy.

Gạt đi dòng suy nghĩ, cô quay đầu nhìn về phía đám xác sống, giờ chúng chỉ còn cách bọn họ khoảng 100 mét.

Sau đó, cô tiến tới gần cửa, thanh đao nhẹ nhàng xuyên qua khe hẹp giữa hai cánh cửa kính.