Giờ Dần sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn tối đen như mực, Nghê Mạn Thiên cùng các tân đệ tử của Trường Lưu Sơn chậm rãi thức dậy. Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ của những người vẫn còn mệt mỏi vì phải dậy sớm.
Khi tất cả đã tập hợp mỗi người được phát cho một cái bánh bao lớn và một ống nước rồi được chia thành từng nhóm nhỏ lên các xe ngựa. Mỗi chiếc xe chứa gần mười đệ tử, không gian bên trong tối mờ và chật chội. Nàng, Nghê Mạn Thiên, ngồi giữa Vân Đoan và Khinh Thủy.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh trên con đường gồ ghề, tiếng bánh xe nghiến lên mặt đất vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Khinh Thủy giọng ngái ngủ thắc mắc:
"Trường Lưu Sơn danh tiếng lẫy lừng, chẳng lẽ không có cách di chuyển nào nhanh hơn sao? Dậy sớm thế này thật là khổ sở."
Nghê Mạn Thiên chậm rãi đáp lời:
"Có lẽ việc này là để tránh kinh động đến người phàm. Chúng ta thân là đệ tử tu tiên cũng nên hạn chế làm phiền họ."
Khinh Thủy nghe vậy liền im lặng, gật đầu tỏ ý hiểu. Nàng không hỏi thêm nữa, chỉ ngồi lặng lẽ, mắt dõi ra ngoài cửa sổ xe ngựa. Ngoài kia, bóng đêm vẫn bao phủ khắp nơi, chỉ có tiếng bánh xe đều đều vang lên trong đêm tối.
Không gian trong xe trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hoặc nhai đều đều của các đệ tử, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng. Sau một canh giờ di chuyển trong màn đêm, đoàn xe ngựa cuối cùng cũng đến nơi. Ánh sáng lờ mờ của bình minh vẫn chưa ló dạng ở cuối chân trời, nhưng mọi người đã có thể nhìn thấy bến cảng nhỏ bé trước mắt. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ và tiếng xích ngựa lách cách khi các đệ tử lần lượt xuống xe.
Sáu mươi năm tân đệ tử của Trường Lưu Sơn, theo sự hướng dẫn của các sư huynh sư tỷ bước lên một chiếc thuyền buồm lớn đang neo đậu tại bến. Không ai nói với ai lời nào, nhưng trong lòng mỗi người đều trào dâng một cảm xúc khó tả, vừa hân hoan vừa lo lắng. Khi tất cả đã ổn định, chiếc thuyền buồm từ từ rời bến, lướt nhẹ trên mặt nước tối tăm. Gió bắt đầu thổi mạnh, thuyền buồm căng gió, tiến nhanh về phía chân trời.
Khi bến cảng đã khuất xa dần trong màn đêm, chiếc thuyền buồm lớn đột ngột rung nhẹ, rồi bắt đầu nhấc mình khỏi mặt nước. Ban đầu chỉ là một chuyển động nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó, thuyền từ từ bay lên không trung. Gió lạnh thổi qua, và chỉ trong chốc lát, chiếc thuyền đã rời xa mặt biển, lướt nhẹ nhàng giữa bầu trời đêm.
Tiếng kinh hô vang lên khắp nơi. Nhiều tân đệ tử, vốn là người phàm chưa từng chứng kiến điều kỳ diệu như vậy, không khỏi kinh ngạc. Họ bám chặt vào lan can thuyền, mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mắt, nửa lo lắng, nửa phấn khích. Trái tim họ đập mạnh, vừa sợ hãi vừa hân hoan trước sự kỳ diệu của tiên cảnh. Chiếc thuyền tiếp tục lướt nhẹ nhàng trên không trung, như một cánh chim khổng lồ giữa bầu trời. Không còn cảm giác chênh vênh của mặt đất, mà chỉ có sự tự do, nhẹ nhàng. Mặt biển bên dưới trở thành một tấm gương phản chiếu, mờ mờ ảo ảo trong màn đêm.
Rồi, từ phía chân trời xa xa, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu xuất hiện. Bình minh đang dần ló dạng, mang theo sắc cam vàng ấm áp lan tỏa khắp không gian. Bầu trời trước đó còn đen kịt, giờ chuyển dần sang những dải màu cam, hồng nhạt, và vàng rực rỡ. Ánh sáng của ngày mới tràn ngập, chiếu sáng lên mặt thuyền, làm nổi bật từng khuôn mặt ngỡ ngàng và phấn khích của các đệ tử. Từ trên cao, cảnh vật bên dưới trở nên huyền ảo, như một bức tranh tuyệt mỹ. Những đỉnh núi xa xa bắt đầu hiện ra, rực rỡ dưới ánh bình minh, và biển cả lấp lánh như dát vàng. Các đệ tử đứng lặng người, mắt họ không rời khỏi cảnh sắc tuyệt đẹp trước mặt.
Chiếc thuyền buồm hướng về phía đông, lướt như bay trên mặt biển Đông mênh mông. Gió biển thổi mát lạnh, cuốn đi mọi mệt mỏi còn sót lại từ chuyến hành trình ban sớm. Sau chừng một canh giờ, thuyền bắt đầu giảm dần tốc độ, lướt nhẹ nhàng hơn trên mặt nước xanh thẳm. Bốn phía xung quanh, chỉ còn lại màu nước biển mờ mịt trải dài đến vô tận. Chiếc thuyền giờ đây đã hoàn toàn nằm giữa lòng biển Đông, không còn dấu vết của đất liền. Ánh nắng bình minh chiếu rực rỡ, từng luồng sáng vàng xuyên qua không trung, chiếu xiên vào mặt nước biển dập dờn. Những tia sáng lung linh phản chiếu ngược lại từ mặt nước, bồng bềnh và lấp lánh như những viên ngọc trai sáng rực. Xung quanh thuyền, thỉnh thoảng vài chú chim có hoa văn tuyệt đẹp bay lướt qua, tiếng hót lanh lảnh như tiếng nhạc cụ, hòa âm cùng tiếng sóng vỗ, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên. Nghê Mạn Thiên biết họ đang càng ngày càng đến gần núi tiên hơn.
Gió biển thổi qua, khiến ai nấy đều tỉnh táo hẳn. Bỗng dưng, tiếng hét phấn khích vang lên từ các đệ tử, khiến Nghê Mạn Thiên quay lại. Khi nhìn về phía trước, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Khinh Thủy và Nghĩa Dũng không khỏi há hốc miệng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Họ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hùng vĩ và kỳ diệu của Trường Lưu Tiên Sơn đang dần hiện ra trước mặt.
Trước mặt họ là một đào nguyên tiên sơn đẹp đến mức khó tin. Chính đảo của Trường Lưu Tiên Sơn rộng hơn ngàn dặm, có hình dạng bát quái kỳ lạ, không theo bất kỳ quy tắc nào. Cả hòn đảo khổng lồ ấy lơ lửng giữa không trung, tỏa ra một sức hút mãnh liệt. Phía trên chính đảo, ba hòn đảo nhỏ hơn chếch sang ba hướng, tựa như ba mặt trăng xoay quanh một hành tinh. Từ ba hòn đảo, thác nước khổng lồ đổ xuống ầm ầm, dòng nước từ Cửu Thiên như dòng Ngân Hà trút thẳng xuống chính đảo, rồi từ đó lại đổ ra biển, tạo nên một màn nước hùng vĩ giữa bầu trời.
Dưới ánh bình minh, cảnh tượng ấy đẹp đến mức khó tin, tựa như ảo giác. Ánh triêu dương phủ lên toàn bộ Trường Lưu Tiên Sơn một lớp hào quang vàng rực, càng làm cho tiên cảnh thêm phần huyền ảo. Xa xa trên không trung, các tiên sơn và tiên đảo khác rải rác, lớn nhỏ đủ hình dạng. Có đảo vươn lên cao chót vót, có đảo uốn lượn như dải lụa. Dưới ánh sáng của mặt trời và sự phản chiếu của màu nước biển, vẻ đẹp lung linh của chúng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, tạo nên một bức tranh tiên cảnh kỳ vĩ, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ kinh ngạc.
Lạc Thập Nhất xuất hiện từ lúc nào không ai hay, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người:
"Chính đảo ở giữa là Trường Lưu Sơn, nơi có tám ngàn đệ tử tu luyện. Ba đảo nhỏ kia lần lượt là Tham Lam Điện, Tiêu Hồn Điện và Tuyệt Tình Điện. Thông thường, không ai được phép tùy tiện đi lên các đảo này. Trên đảo còn có rất nhiều quy định, sau này sẽ có người giải thích rõ ràng cho các ngươi."
Lời nói của Lạc Thập Nhất vừa dứt, chiếc thuyền buồm bắt đầu di chuyển về phía chính đảo. Từ xa, nếu nhìn kỹ, người ta có thể loáng thoáng thấy ba đảo nhỏ như một bức tường lớn bao phủ lấy chính đảo, tạo nên một màn bảo vệ trong suốt. Tuy nhiên, khi thuyền đi xuyên qua vùng này, không ai cảm thấy bất kỳ sự cản trở nào. Nghê Mạn Thiên thầm nghĩ, đây có lẽ chính là kết giới bảo vệ của Trường Lưu Sơn. Chiếc thuyền từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng đáp cánh trên quảng trường lớn nằm giữa chính đảo. Quảng trường rộng mênh mông, lát đá trắng tinh khiết, tỏa sáng dưới ánh bình minh. Trước quảng trường là một đại điện nguy nga và tráng lệ.
Các tân đệ tử lần lượt lục tục xuống thuyền, mắt nhìn quanh cảnh vật mới lạ của Trường Lưu Tiên Sơn. Khi tất cả đều đã đặt chân lên nền đá trắng tinh khiết, chiếc thuyền buồm đã hoàn thành nhiệm vụ từ từ bay lên không trung, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Sáng sớm trên quảng trường, rải rác những tốp đệ tử đang luyện kiếm hoặc ngồi thiền. Không khí yên bình nhưng cũng đầy năng lượng. Những đệ tử này nhìn thấy đám tân sinh mới đến, ánh mắt đầy tò mò và phấn khích. Một số người còn vẫy tay chào, khiến các tân đệ tử cảm thấy vừa lạ lẫm vừa hồi hộp.
Bất ngờ, Lạc Thập Nhất cất tiếng lớn:
"Các tân đệ tử chú ý! Vẫn còn một thử thách nữa các ngươi phải vượt qua."
Lời nói của hắn như sấm nổ ngang tai, khiến cả đám tân đệ tử lập tức xôn xao. Nhiều người mặt biến sắc, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang và lo lắng.
"Cái gì vậy? Chúng ta đã vất vả lắm mới hoàn thành ba bài thi để đến được đây, thế nào còn phải thi tiếp?" một người trong đám tân đệ tử thốt lên, giọng không giấu được sự lo lắng.
Lạc Thập Nhất ra lệnh cho các thí sinh xếp thành hai hàng ngay ngắn. Khi tất cả bọn họ đã đứng vào vị trí, hắn dẫn họ đi dọc theo một hành lang phụ vào bên hông tòa đại điện. Dù chỉ là một hành lang phụ, nhưng vẻ đẹp và sự lộng lẫy của tòa đại điện đã hiện rõ. Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch, phản chiếu ánh sáng một cách lấp lánh, làm nổi bật sự xa hoa và tinh xảo của nơi này. Mọi thứ trong đại điện đều được thiết kế tỉ mỉ, từ cột đá khắc hoa văn tinh tế cho đến trần nhà cao vυ't, thể hiện sự vĩ đại của công trình.
"Tới rồi, đây là Ao Tam Sinh."
Lạc Thập Nhất chỉ vào ba cái ao lớn, mỗi cái đều có vẻ bí ẩn và huyền bí. Mặt nước của chúng trong vắt, lấp lánh dưới ánh sáng, được chia cách bởi các lớp màn che bằng lụa mỏng, khẽ bay bay trong không khí. Trong góc phòng, mấy lò xông hình con tì hưu vàng đang bốc khói nhẹ nhàng, tạo ra mùi hương dịu dàng của đàn hương. Những cánh hoa đào nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước.
"Đó là nước thánh của Tam Điện," Lạc Thập Nhất tiếp tục giải thích, "Các ngươi cần phải lội qua ba cái ao này để rửa sạch bụi bẩn và chướng khí của phàm thai. Nước của Tham Lam Điện sẽ gạt bỏ tính tham lam, nước của Tiêu Hồn Điện sẽ rũ sạch ham muốn, còn nước của Tuyệt Tình Điện sẽ cắt đứt si mê. Đây chính là lễ rửa tội và là nghi thức quan trọng nhất để trở thành đệ tử của bản môn."
Các tân đệ tử đứng lặng im, vẻ mặt có chút hoang mang và bối rối. Nếu chỉ cần lội qua ba cái ao này thì tại sao lại gọi là thử thách? Có một cảm giác hồi hộp và lo lắng lan tỏa trong không khí.
Lạc Thập Nhất thấy vậy, liền tiếp tục giải thích: "Nước Tam Sinh có công hiệu thanh lọc lòng người, nhưng nếu người có chấp niệm quá sâu, khi bước vào nước này sẽ cảm thấy khổ không tả xiết, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Đối với những người chấp niệm không quá lớn sẽ chỉ cảm thấy hơi rát một chút. Vì thế, chỉ cần các ngươi vượt qua ba cái ao này thì các ngươi chính thức trở thành đệ tử của Trường Lưu Sơn."
Lạc Thập Nhất dừng lại một chút, cho phép các tân đệ tử có thời gian để tiêu hóa thông tin này. Rồi các tân đệ tử nhẹ nhàng bước xuống ba cái ao, bắt đầu từ ao đầu tiên của Tham Lam Điện. Hơi nước và mùi hương của đàn hương hòa quyện trong không khí, tạo ra một không gian vừa huyền bí vừa yên tĩnh. Bầu không khí im lặng một cách kỳ lạ, như thể mọi âm thanh đều bị hấp thụ bởi nước và không gian xung quanh.
Nghê Mạn Thiên đứng trong ao Tham Lam Điện, hơi châm chích nhẹ làm nàng nhíu mày một chút. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi, và nàng tiếp tục bước xuống ao, cảm nhận sự mát lạnh của nước. Sang đến ao Tiêu Hồn Điện, nàng cảm thấy không khí trong lành và thoải mái, như thể nước này đang rửa sạch mọi cảm xúc nặng nề trong lòng nàng. Còn khi đặt chân xuống ao Tuyệt Tình Điện, nàng cũng cảm thấy không đau đớn gì.
Khi Nghê Mạn Thiên mải mê nghịch nước và cảm nhận sự thay đổi trong tâm trạng của mình, bất ngờ nàng nghe thấy tiếng hét từ phía sau. Cô quay lại và thấy một đệ tử khác đang vật lộn trong ao đầu tiên, gương mặt đầy vẻ đau đớn và tuyệt vọng.
Lạc Thập Nhất nhanh chóng xuất hiện bên cạnh, giọng nói nghiêm khắc và rõ ràng: "Chấp niệm tham lam của ngươi quá nặng, không thích hợp để tu luyện. Lát nữa sẽ có người đưa ngươi về đất liền."
Các tân đệ tử còn lại, sau khi bước lên khỏi mặt nước, nhanh chóng thay giày và chỉnh trang lại trang phục của mình. Vừa trải qua một thử thách không nhỏ mà mỗi người lại có một loại cảm giác khác nhau, không khí trong nhóm bây giờ càng trở nên trầm lắng một cách quỉ dị.
Kết thúc, có hai người không đạt yêu cầu được dẫn đi. Mọi người nhỏ giọng trò chuyện.
Lạc Thập Nhất nhìn quanh và thấy tất cả đã sẵn sàng, liền lên tiếng: "Các ngươi hãy chỉnh sửa lại trang phục của mình, sẵn sàng đi bái kiến Tam Tôn."
Những lời này khiến không khí trở nên dựng đứng lên ngay lập tức. Tam Tôn là ba vị có vai vế cao nhất ở Trường Lưu Sơn. Đối với các tân đệ tử, việc được bái kiến Tam Tôn chính là một vinh dự lớn lao, đồng thời là một cột mốc quan trọng trong quá trình gia nhập môn phái.
Lạc Thập Nhất tiếp tục giải thích: "Tam Tôn bao gồm Chưởng Môn Tôn Thượng Bạch Tử Hoạ, chủ chưởng Tuyệt Tình Điện; Thế Tôn Ma Nghiêm, sư huynh của Tôn Thượng, quản lý mọi chuyện to nhỏ trên Trường Lưu Sơn và là chủ chưởng Tham Lam Điện; và Nho Tôn Sênh Tiêu Mặc, chấp chưởng Tiêu Hồn Điện, mặc dù ít khi can thiệp vào chuyện trong phái nhưng vẫn là một nhân vật quan trọng."
------
Đoàn người bước vào chính điện, không khí trong đại điện cực kì trang trọng và nghiêm nghị. Đại điện rộng lớn và cao vυ't, mang đến cảm giác vĩ đại và tráng lệ. Lớp lớp màn hoa màu tím bay bay trong gió. Sàn điện được lát bằng bạch ngọc, bóng người phản chiếu rõ nét trên mặt đá. Các cột trụ vĩ đại, to đến mức nhiều người phải ôm mới hết, được khảm dạ minh châu sáng lấp lánh, chiếu sáng cả đại điện. Bước vào chính điện, mọi người ngay lập tức nhìn thấy ba vị Tam Tôn đang ngồi ở vị trí cao nhất, mỗi người toát lên một khí chất khác nhau.
Ở giữa là Tôn Thượng Bạch Tử Họa, một thân áo trắng không dính bụi trần bên hông đeo thêm một đai vàng khá rộng, khiến người tăng thêm vài phần cao quý cùng ngạo khí, vẻ mặt cũng thêm vài phần lạnh lùng uy nghiêm. Tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, khiến người ta không nhịn được muốn cúi người bái lạy.
Bên trái là Thế Tôn Ma nghiêm, một người đàn ông mặc đồ đen, ngoại hình lớn tuổi hơn Tôn thượng, con ngươi thâm thúy, mày nhíu chặt, trên trán có một vết sẹo rất sâu, trông nghiêm khắc lại hơi dữ dằn, khí thế hùng hổ, dễ nhận ra là một người rất khó tính. Bên tay phải Tôn Thượng là Nho Tôn Sênh Tiêu Mặc. Khác hẳn với hai người kia, Sênh Tiêu Mặc mặc áo tím, đeo đai ngọc, và mang một vẻ nho nhã, lười nhác. Hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường băng ti ngọc cẩm đặc biệt dành riêng cho mình. Ngón tay trắng nõn của hắn khéo léo xoay nhanh cây tiêu dài.
Khi đoàn tân đệ tử quỳ xuống, đồng thanh cất tiếng: "Chúng đệ tử bái kiến Tam Tôn," sự trang trọng của khoảnh khắc càng thêm rõ nét. Không khí trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của những người đang quỳ và tiếng cây tiêu của Sênh Tiêu Mặc lách tách trên đầu ngón tay.
"Đứng dậy đi." Giọng nói trong như tiếng ngọc vỡ phát ra từ con người ngồi giữa. Đám đệ tự đứng dậy nhưng cũng không dám ngẩng cao đầu nhìn người, như thể sợ ánh mắt của họ làm dơ bẩn tà áo trắng kia.
Thế Tôn nhìn đám tân đệ tử, đôi mắt sắc bén quét qua từng người. Rồi, giọng nói đanh thép của hắn vang lên, rõ ràng và mạnh mẽ, truyền đạt đến từng ngóc ngách của quảng trường:
"Chư vị tân đệ tử, hôm nay các ngươi đã chính thức đặt chân lên Trường Lưu Tiên Sơn. Đây là nơi mà các ngươi sẽ tu luyện, học hỏi, và trưởng thành, nhưng cũng là nơi mà những thử thách không ngừng nghỉ đang chờ đón các ngươi. Con đường tu tiên không bao giờ dễ dàng, và những gì các ngươi đã trải qua chỉ là bước đầu tiên."
Ngừng lại một chút, Thế Tôn tiếp tục:
"Trường Lưu Sơn là một nơi có quy củ nghiêm ngặt. Nội quy của môn phái không chỉ là những điều luật khô khan, mà chính là nền tảng giữ vững trật tự, hòa khí và tinh thần tu luyện. Bất kỳ ai vi phạm nội quy đều sẽ phải chịu trách nhiệm trước giáo luật của môn phái, không kể đến tư cách hay địa vị."
"Trên con đường tu luyện, các ngươi sẽ gặp phải nhiều khó khăn, thử thách, nhưng điều quan trọng nhất là phải giữ vững tâm tính, tuân thủ quy tắc và tôn trọng lẫn nhau. Sự kính trên nhường dưới, đồng lòng hỗ trợ giữa các đệ tử là yếu tố then chốt để duy trì sự hòa hợp và sức mạnh của môn phái."
"Các ngươi hãy nhớ rằng, danh dự của Trường Lưu Sơn nằm trong tay các ngươi. Mỗi hành động, mỗi lời nói của các ngươi đều phản ánh phẩm hạnh của môn phái. Hãy tu luyện bằng cả tấm lòng, giữ vững lòng kiên trung, và không bao giờ quên rằng các ngươi là một phần của Trường Lưu Sơn."
"Đệ tử cẩn tuân mệnh lệnh!"
Tiếng hô đồng thanh vang lên như sấm dậy, tràn đầy sức mạnh và quyết tâm. Âm thanh vang vọng khắp đại điện. Thế Tôn khẽ gật đầu hài lòng, không nhịn được mà dâng lên chút hi vọng vào thế hệ trẻ này. Trường Lưu Tiên Sơn, với bề dày lịch sử và uy danh, sẽ tiếp tục truyền thống của mình thông qua những đứa trẻ này.
------
Đám tân đệ tử bọn họ bái chào Tam Tôn rồi được Lạc Thập Nhất dẫn sang phòng bên cạnh. Trong phòng có 10 người trang phục trang nhã đang đợi. Mắt thường có thể thấy đều là những tiền bối vừa có tuổi trẻ, vừa có tiền đồ rộng mở.
Lạc Thập Nhất bắt đầu giải thích:
"Các đệ tử mới nhập môn sẽ được chia thành mười tiên ban, gồm các ban: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, và Quý. Thứ tự các ban được sắp xếp theo thứ tự về đích của các ngươi trong bài thi thứ ba. Đó là cách mà các ban được phân chia để đảm bảo mỗi tiên ban có các đệ tử ngang nhau về trình độ, các vị tiên sư từ đó cũng chuẩn bị chương trình học phù hợp cho các ngươi."
Hắn tiếp tục:
"Sau khi phân lớp và giao tân đệ tử cho chủ nhiệm các tiên ban, nhiệm vụ của ta cũng kết thúc ở đây. Các ngươi sẽ phải tuân theo sự dạy bảo của chủ nhiệm tiên ban của mình và chăm chỉ tu tập. Hãy nhớ rằng, việc gia nhập môn phái là một khởi đầu mới, và chính sự nỗ lực của các ngươi sẽ quyết định tương lai của các ngươi tại Trường Lưu Sơn."
Lạc Thập Nhất dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua từng gương mặt tân đệ tử, trước khi nói tiếp:
"Nghe rõ chưa?"
Cả phòng đồng loạt gật đầu, không khí phấn khích bắt đầu quay trở lại.
Lạc Thập Nhất cầm một tờ danh sách trong tay, giọng nói rõ ràng và rành mạch:
"Tiếp theo, ta sẽ đọc danh sách lớp Giáp. Những người có tên sau đây sẽ thuộc về lớp này: Nghê Mạn Thiên, Đồ Sơn Nghĩa Dũng, Trần Yên Nhiên, Mộ Dung Việt Hiên, Triệu Tuấn Kiệt, Phòng Phong Bội và Vân Đoan."
Khi nghe tên mình được xướng lên, từng tân đệ tử trong danh sách đều phấn khởi bước lên, mắt nhìn nhau đầy hy vọng và mong đợi cho những gì sắp tới.
Lạc Thập Nhất tiếp tục giới thiệu:
"Chủ nhiệm lớp Giáp sẽ là Hồ Thanh Khâu, nhị đệ tử của Thế Tôn. Các ngươi hãy lắng nghe và tuân theo sự chỉ dẫn của nàng."
Vân Đoan nhẹ nhàng thở phào và thì thầm với Nghê Mạn Thiên:
"Phù, may mà vừa đủ vào lớp Giáp."