Cuộc Sống Tình Yêu Bắt Đầu Từ Việc Ly Hôn

Chương 39

Anh không thể quen với mối quan hệ như vậy, nếu không anh hoàn toàn có thể coi cuộc hôn nhân hợp đồng với Ứng Tự là một mối quan hệ mở, biết đâu cũng có thể vui vẻ trong đó.

Về đến nhà đã hơn chín giờ, đèn phòng khách bật sáng, nhưng tầng một không có ai.

Ứng Tự chắc đã lên lầu nghỉ ngơi rồi, Bùi Nghiên ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm cầu thang dẫn lên tầng hai ngẩn người, đột nhiên nghe thấy động tĩnh.

Trên lầu có một cánh cửa mở ra, không lâu sau, tiếng bước chân đến cầu thang, Bùi Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, Ứng Tự hôm nay mặc một bộ đồ ngủ màu đen tuyền, khuôn mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

Bùi Nghiên lên tiếng: "Ừm? Cậu vẫn chưa ngủ à?"

Ứng Tự: "Ừm, chơi vui chứ?"

Bùi Nghiên dựa vào ghế sofa: "À, cũng được, một đám người trẻ, khá là náo nhiệt."

Ứng Tự hỏi: "Cậu con trai quen ở quán bar à?"

Khoảnh khắc này trong đầu Bùi Nghiên hiện lên lời nói của Việt Đông: Tôi không ngại cậu lợi dụng tôi một chút.

Lúc đó Việt Đông nói như vậy, Bùi Nghiên không hề nghĩ ngợi liền từ chối, đương nhiên sẽ từ chối, bởi vì Bùi Nghiên cho rằng mình chưa từng nghĩ đến việc có quan hệ gì khác với Ứng Tự, cho nên những màn kịch đó đương nhiên là không cần thiết, anh nói cảm thấy mình và Ứng Tự không hợp nhau là lời nói thật lòng.

Nhưng không ngờ bây giờ người đã về nhà, từ bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt trở về nhà, nhìn thấy Ứng Tự đi ra từ phòng, đứng ở cầu thang ẩn mình trong bóng tối nói chuyện với mình, anh vẫn nảy sinh chút xúc động.

Bởi vì Ứng Tự cứ đứng đó như vậy, chưa bao giờ thăm dò, chưa bao giờ nhiệt tình, chưa bao giờ giả vờ, giống như một cây thông bên vách đá, có lẽ anh ta chưa bao giờ chủ động thể hiện sự tồn tại của mình, nhưng mỗi khi cậu quay đầu nhìn anh ta, anh ta luôn lặng lẽ đứng đó.

Bùi Nghiên đã từ chối rất nhiều người, từ chối những đứa trẻ nhiệt tình, từ chối những bữa tiệc ồn ào của giới trẻ, từ chối những ý tưởng tồi tệ có vẻ hợp lý, đột nhiên phát hiện ra rằng những gì mình từ chối chỉ là những thứ trái ngược với Ứng Tự.

Bùi Nghiên có chút muốn cười, đột nhiên liền chấp nhận đề nghị của Việt Đông: "Đúng vậy, chiều nay đột nhiên báo cho tôi biết sinh nhật cậu ta, đi cùng cậu ta đến trung tâm thương mại mua một chiếc cà vạt." Bùi Nghiên cho đến nay vẫn chưa tặng Ứng Tự bất kỳ món quà nào.

Giọng Ứng Tự rất trầm: "Ừm."

Bùi Nghiên cười hỏi: "Ừm? Sao vậy, có gì muốn nói sao?"

Im lặng một lúc lâu, Ứng Tự hỏi: "Lần trước cậu nói sẽ không sủng hạnh cậu ta, lần này sao lại đi?"

Bùi Nghiên cười tủm tỉm: "À, sinh nhật của con trai người ta mà, bọn con trai nhỏ tuổi coi trọng việc tổ chức sinh nhật lắm, không tiện làm mất hứng."

Ứng Tự ném xuống một câu: "Hóa ra thầy Bùi dễ hẹn vậy."

Bùi Nghiên nhướng mày: "Tôi cũng thấy vậy, xem ra lần sau không thể dễ dàng đi nữa rồi, cậu thấy mập mờ bao lâu thì bắt đầu yêu đương là tốt hơn?"

Ứng Tự quay người: "Không biết."

"Rầm" một tiếng, cửa đóng sầm lại.

Bùi Nghiên tối qua ngủ rất ngon, tiếng chuông báo thức làm gián đoạn giấc mơ đẹp của Bùi Nghiên.

Trong mơ hai lớp của anh xếp hạng nhất hạng nhì môn Ngữ văn kỳ thi cuối kỳ, lớp anh dạy thay học kỳ này cũng xếp hạng ba, Bùi Nghiên được nêu tên khen ngợi trong hội nghị giáo viên, tỉnh dậy mới nhận ra hôm nay mới là thứ Ba, khàn giọng rêи ɾỉ một tiếng, dậy đánh răng rửa mặt.