Chỉ còn lại Mộc Hi Nam đứng đối diện với người phụ nữ, mà cô vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc ——
Mỹ nữ này là mẹ của “Mộc Hi Nam” sao???!
Cô chớp mắt với người phụ nữ, giọng nói dịu dàng, vẻ mặt tỏ vô tội nói: “Không phải con dẫn về, là tự chú ta đi theo.”
Nói xong, Mộc Hương Xảo sững sờ, con bé hư hỏng này vậy mà lại nói chuyện với bà?
Hơn nữa, cái giọng điệu này...
Chẳng lẽ đang làm nũng sao?!
Bình thường chẳng phải mặc kệ bà đánh bà mắng cũng không thèm nói nửa lời sao?
Mộc Hi Nam cũng không quan tâm tại sao vị mỹ nữ này đứng bất động, cô trực tiếp đi lên tầng hai.
Khi đi ngang qua, cô ngửi thấy mùi trà thoang thoảng trên người bà.
Xác nhận rồi, trên người mỹ nữ đều thơm tho.
Trong tiểu thuyết chỉ đề cập đến việc “Mộc Hi Nam” vì nhà nghèo nên không có cơ hội ăn diện, sau khi mẹ cô gả cho người giàu có, cô mới dần trở nên xinh đẹp.
Nhưng thật sự không hề nhắc đến mẹ của “Mộc Hi Nam” trông như thế nào.
Không ngờ lại xinh đẹp đến vậy.
Mộc Hương Xảo cứ đứng ở cửa nhìn con gái mình như đang xem khỉ, khi thì thở dài, khi thì mỉm cười, khi thì lộ vẻ ngạc nhiên.
Cuối cùng, cô bé mang dép lê của bà đi vào bếp.
Ma nhập rồi, Mộc Hương Xảo liền nghĩ.
Bà thò đầu vào muốn xem con bé hư hỏng này đang giở trò gì.
Vừa thò đầu vào, Mộc Hi Nam liền quay lại vịn cửa bếp hỏi bà: “Mỹ nữ... à nhầm! Mẹ, có cơm chưa?”
Mộc Hương Xảo lại một lần nữa kinh ngạc.
Từ khi bà ly hôn với Thẩm Đại Lương, Mộc Hi Nam rất ít nói chuyện với bà, hai người ở nhà cứ như người xa lạ.
Bà đã nhiều lần chủ động bắt chuyện nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.
Mộc Hương Xảo tức giận đánh mắng cô, mong cô phản kháng lại nhưng vẫn không có tác dụng.
Sau đó bà mới biết, con bé hư hỏng này chê công việc của bà ở câu lạc bộ, cảm thấy mất mặt vì bà.
Lâu dần Mộc Hương Xảo cũng không quản cô nữa.
Bà làm việc ở câu lạc bộ, thường xuyên ăn cơm ở đó rồi mới về nhà, quan hệ hai người đã đến mức này, bà tự nhiên cũng sẽ không chủ động xuống nước nấu cơm cho con bé hư hỏng này.
Mộc Hi Nam thấy mẹ mỹ nữ không nói gì, liền đưa tay ra trước mặt bà lắc lắc: “Mẹ? Con đói lắm rồi, có gì ăn không ạ?”
Mộc Hương Xảo không trả lời câu hỏi của cô, mà đưa tay sờ lên trán cô... Không sốt mà.
Mộc Hi Nam đang thắc mắc, thì nghe thấy mỹ nữ hỏi: “Con có bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì không?”
Cô không có ký ức của “Mộc Hi Nam”, tự nhiên cũng không biết cách hai mẹ con cách thức chung sống trước đây như thế nào.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mẹ mỹ nữ, Mộc Hi Nam bịa chuyện: “Dạ, hôm nay trên đường về nhà con bị xe tông văng đầu vào đá nên không nhớ gì cả.”
Mộc Hương Xảo tỏ vẻ như chợt hiểu ra, như vậy mới hợp lý! Mất trí nhớ! Cho cô nên mới nói chuyện với bà!
“Tốt quá...” Mộc Hương Xảo vừa định cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp, bà thấy đồng phục của cô bẩn liền hỏi: “Không bị thương chỗ nào chứ?”
Mộc Hi Nam ngạc nhiên nhìn bà... Bịa đại mà cũng tin à.
Xem ra mỹ nữ này ngây thơ thật.
Nếu đã vậy thì dễ lừa rồi.
Cô cúi đầu xoa xoa bụng, rồi ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt đáng thương mà nói: “Không sao ạ, chỉ là con hơi đói, muốn ăn cơm.”
Mộc Hương Xảo kìm nén ý muốn xoa đầu cô, nói: “Ngoan nào, mẹ sẽ nấu mì cho con!”
“Dạ! Cảm ơn mẹ!”
Mộc Hương Xảo suýt chút nữa bật khóc vì câu “Cảm ơn mẹ” này.
Thật sự đã rất nhiều năm rồi bà không nghe thấy những lời như vậy từ miệng cô...
Sau khi dỗ dành được mỹ nữ, Mộc Hi Nam yên tâm rót một cốc nước uống, vừa uống vừa quan sát nơi họ ở.
Căn hộ hai phòng khách có diện tích rất nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, tuy trang trí hơi cũ kỹ, nhưng có lẽ do mẹ mỹ nữ dọn dẹp tốt nên lại mang chút hơi hướng cổ điển.
Hai phòng, một phòng cửa đóng chặt, trên cửa có ghi: Người ngoài không phận sự miễn vào, có việc gõ cửa.
Tám chín phần là phòng của “Mộc Hi Nam”.
Cô mở cửa bước vào, đập vào mắt là một chiếc giường rộng 1,5 mét, ga trải giường màu xanh đậm.
Chân giường có một chiếc bàn nhỏ sơn màu đỏ gỗ, mép bàn bị bong tróc nghiêm trọng, giống như bị ai cố tình cạy ra vậy.
Khi Mộc Hi Nam đến gần chiếc bàn, tay cô bất chợt tự động kéo ngăn kéo ra.
Bên trong có một cuốn sổ mật mã bìa đen.