Diệp Tuyết Trần không phải người! Hắn sẽ dùng đuôi của mình quấn lấy nàng, ôm nàng chặt cứng, vừa hít hà vừa liếʍ láp, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng chằm chằm:
“Sư muội thật thơm ~~ Cho ta cắn một miếng thôi ~~ chỉ một miếng thôi mà ~~”
Cắn cái gì mà cắn!
Từ đó, chút tình cảm ngưỡng mộ và si mê của Lăng Tú Tú đối với Diệp Tuyết Trần nhanh chóng héo rũ không còn chút tàn dư.
Nhìn thấy Diệp Tuyết Trần xuất hiện trước mặt mình, Lăng Tú Tú run lẩy bẩy, ôm chặt lấy bản thân, đôi mắt long lanh nước hỏi:
“Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
“Đương nhiên là đến tìm tiểu sư muội rồi.” Diệp Tuyết Trần từng bước tiến tới gần nàng, ánh mắt dịu dàng, cưng chiều: “Tiểu sư muội nghịch ngợm, chẳng nói chẳng rằng đã bỏ xuống núi. Muội có biết ta lo lắng đến nhường nào không? Tiểu sư muội khi nào lại học được cả thuật xem bói thế này? Thật là lợi hại.”
“Dừng! Đứng lại đó!”
Lăng Tú Tú vội nắm lấy chuôi kiếm, dùng vỏ kiếm chống lên ngực Diệp Tuyết Trần, không cho huynh ấy tiến thêm một bước nào nữa.
Nàng nào dám xem vị đại lão thần thông quảng đại này chỉ là đại sư huynh nữa chứ!
Ánh mắt Diệp Tuyết Trần lóe sáng, tay nhấc nhẹ vỏ kiếm lên, nhàn nhạt cười:
“Cái vỏ kiếm này, vẫn là ta tặng tiểu sư muội. Tiểu sư muội dùng kiếm chỉ vào ta, là ta đã làm sai điều gì sao?”
“Không phải! Không phải! Đại sư huynh đừng lại gần muội như thế, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Diệp Tuyết Trần nhíu mày:
“Nhưng hồi bé muội còn ôm ta ngủ đấy.”
A a a!!!
Lăng Tú Tú mặt đỏ bừng như quả táo chín, đặc biệt là khi thấy người qua đường bắt đầu vây lại xem chuyện vui. Nàng nhanh tay thu hết đồ đạc vào túi trữ vật, mạnh dạn kéo tay áo Diệp Tuyết Trần, dẫn huynh ấy bỏ chạy.
Chạy một mạch thoát khỏi đám đông tò mò, Lăng Tú Tú lôi Diệp Tuyết Trần vào khách điếm nơi nàng trọ.
Đóng cửa cái rầm!
Lăng Tú Tú tựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Diệp Tuyết Trần đứng đó, mày mắt dịu dàng, mang theo ý cười cợt nhả, như thể vừa tìm được món đồ chơi thú vị.
Nàng nhăn nhó:
“Đại sư huynh, giữa chốn đông người, huynh nói năng đừng có mờ ám như vậy! Người ta hiểu lầm thì sao?”
Diệp Tuyết Trần nhún vai, nhẹ nhàng nói:
“Hiểu lầm thì đã sao? Ta không quan tâm.”
“Nhưng muội quan tâm!!!”
Đừng nói đâu xa, lượng người ái mộ Diệp Tuyết Trần không kém gì sư tôn của nàng. Nàng sợ lắm!
Hơn nữa, Diệp Tuyết Trần có thân phận thật sự quá đáng sợ, nàng không muốn tương lai đáng sợ ấy thành hiện thực—bị Diệp Tuyết Trần rửa sạch sẽ rồi ăn mất!
Nàng còn nhỏ mà!
Nàng còn chưa kịp nếm mùi vị yêu đương!
“Yêu đương?”
Diệp Tuyết Trần khẽ cười, nụ cười nhạt đi, đôi mắt dịu dàng như nước bỗng toát ra vẻ lạnh lẽo:
“Tiểu sư muội trốn xuống núi, là vì bị tên nam nhân nào đó làm cho mê muội sao?”
Lăng Tú Tú giật mình nhận ra mình đã lỡ miệng nói ra ý nghĩ trong lòng.
Nàng đỏ bừng cả mặt, xấu hổ cúi đầu, chân quắp đất, liên tục xua tay:
“Đại sư huynh, không phải vậy đâu! Muội chỉ tiện miệng nói thế thôi! A… Đại sư huynh, huynh tìm thấy muội bằng cách nào? Huynh đến đây từ khi nào? Đã thấy được bao nhiêu rồi?”
Lăng Tú Tú cố gắng đổi chủ đề, nhưng lại đổi một cách vụng về đến đáng thương.
Diệp Tuyết Trần khẽ cười, không làm khó nàng thêm.
Huynh ấy cười dịu dàng, trở lại dáng vẻ như tiên giáng trần, giọng nói trầm ấm lại mang theo chút cưng chiều:
“Ta và tiểu sư muội tâm linh tương thông. Ta đến sớm lắm, mọi chuyện đều đã nhìn thấy cả. Tiểu sư muội thật lợi hại~”
Mặt Lăng Tú Tú càng đỏ hơn, ấp úng vài câu rồi lại tiếp tục lảng sang chuyện khác:
“Đại sư huynh, muội không muốn về đâu. Muội muốn ở bên ngoài chơi thêm chút nữa.”
“Được thôi.”
“Thật ạ?” Lăng Tú Tú vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng rực.
Diệp Tuyết Trần bước một bước dài, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Huynh ấy điềm nhiên đưa tay véo má nàng, cảm giác mềm mại trơn mịn như đậu hũ.
“Vậy đi Thủy Hồ Bí Cảnh với ta, thế nào?”
Lăng Tú Tú vừa định từ chối, thì Diệp Tuyết Trần đã nhanh hơn, nhẹ nhàng nói thêm:
“Tiểu sư muội, muội còn nhỏ, không thể ở một mình bên ngoài. Hoặc là để ta đưa muội về sơn môn, hoặc đi bí cảnh cùng ta lịch luyện. Tự chọn đi.”
Ngữ khí tuy dịu dàng nhưng nghe thế nào cũng thấy đây là lời uy hϊếp.
So với việc quay về đối mặt với một đám thần kinh bất ổn trong sư môn, Lăng Tú Tú cảm thấy Diệp Tuyết Trần lấp lánh như ánh mặt trời. Huynh ấy đã nói nàng còn nhỏ, chắc chắn sẽ không làm gì nàng… ít nhất là bây giờ.
Lăng Tú Tú lập tức hạ quyết tâm:
“Muội chọn đại sư huynh!”
“Thật ngoan~”
Diệp Tuyết Trần mỉm cười xoa đầu nàng, trong lúc nàng không nhìn thấy, trong đáy mắt hắn thoáng qua một tia tối tăm.
Tiểu sư muội càng ngày càng thơm~