Căn phòng của Giang Văn không bật đèn, có vẻ hơi tối. Du Nhất Tuyết mở điện thoại, ánh sáng hắt lên mặt cô, khiến đôi môi cô nhợt nhạt thiếu sức sống.
Hashtag top 1 hot search lại đổi rồi, #Giang Văn đừng ké fame nữa#.
“Giang ca!”
Du Nhất Tuyết giơ điện thoại lên, dù sao cô cũng là trợ lý của Giang Văn, bài đăng Weibo đó của Giang Văn rõ ràng là đang bênh vực Lâm Thời Kiến mà, dù gì cũng có rất nhiều người đang mắng Lâm Thời Kiến.
Sao người ta lại không biết điều, đăng cái hashtag “đừng ké fame” kia chứ.
Giang Văn khẽ nâng mí mắt, ba hashtag hot search đầu tiên đập vào mắt đều liên quan đến mình, click vào mới phát hiện Lâm Thời Kiến vừa @ cậu.
Cơn cáu kỉnh do kỳ mẫn cảm mang đến kỳ lạ thay lại tan biến, Giang Văn dường như nở một nụ cười thật lòng, cả người trở nên ôn hòa hơn, tựa như tuyết đầu mùa tan chảy.
Du Nhất Tuyết hơi khó hiểu, sao cô lại có cảm giác Giang ca bị người ta nói mà còn vui hơn bình thường vậy nhỉ?
Giọng nói trong trẻo pha lẫn chút khàn, mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng chỉ thoáng qua trong tích tắc, giống như Du Nhất Tuyết nhìn nhầm nghe lầm.
“Không sao, không cần quản.”
Không đợi lâu, Du Nhất Tuyết đẩy cửa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Văn, bóng tối bao trùm lấy cổ tay và hàng mi cậu, lập lòe như con thiêu thân đang thử lửa bên ngọn đèn, chỉ còn lại đôi cánh cháy đen và bóng tối mờ mịt.
Cậu cũng không hiểu tại sao Lâm Thời Kiến lại ghét mình như vậy, hay nói đúng hơn là cậu không hiểu tại sao ban đầu Lâm Thời Kiến lại thích mình.
Cậu và Lâm Thời Kiến đã yêu nhau bốn năm, bắt đầu từ năm tốt nghiệp cấp ba. Lâm Thời Kiến thích cậu ba năm cấp ba, lúc đó cậu không thích Lâm Thời Kiến, nhưng Lâm Thời Kiến quá kiên trì, nên cậu đồng ý thử hẹn hò với Lâm Thời Kiến.
Một lần thử chính là bốn năm.
Lâm Thời Kiến trông lạnh lùng, nóng tính, nhưng khi yêu đương thì rất bám người, chỉ muốn hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ở bên cậu.
Năm chia tay, lúc nào cũng là Lâm Thời Kiến đơn phương gây sự, lần cuối cùng Lâm Thời Kiến đề nghị chia tay, Giang Văn đồng ý.
Nụ cười dần dần biến mất, như chưa từng tồn tại.
Giang Văn chậm rãi uống hết cốc nước mật ong, sau đó lấy cuốn tiểu thuyết gốc của kịch bản lần này ra, đeo kính gọng kim loại màu xám tro, ngồi bên cửa sổ đọc.
-
“Tao chịu mày luôn đấy, sao mày vẫn còn đang cãi nhau với fan Giang Văn dưới Weibo thế? Mày bỏ tiền ra thuê thủy quân không được à? Fan tiểu thuyết của mày mà thấy mày dùng ngón tay quý báu của mày làm cái trò này chắc tức chết.”
Thiệu Dật vừa dùng thìa xúc miếng dưa hấu ướp lạnh mà Lâm Thời Kiến cắt cho, vừa bấm điều khiển tìm phim hoạt hình xem, cậu lười biếng dựa ra sau, nhìn Lâm Thời Kiến đang ngồi thẳng lưng, nhất thời không biết rốt cuộc ai mới là chủ nhà ai là khách.
Lâm Thời Kiến không ngẩng đầu lên, cười lạnh đáp: “Lại bảo tao bỏ tiền, đến lúc đó lại bị người ta mắng mua thủy quân, thà tự mình đáp trả còn hơn.”
“Đáp trả cái gì mà ‘đừng ké fame Giang Văn’? Tao là ai mà phải ké fame Giang Văn? Tiền Giang Văn kiếm được chưa chắc đã nhiều bằng tao đâu nhé?”
Tốc độ tay của Lâm Thời Kiến nhanh đến mức gần như có tàn ảnh, dùng cái khí thế như sắp tham gia giải đấu eSports chuyên nghiệp để đáp trả, cũng không biết là đang nói với fan Giang Văn hay Thiệu Dật.