Sau Khi Bị Điên Mỹ Hắc Nguyệt Quang Đánh Dấu

Chương 17

Bực bội, cô vừa lau người vừa làu bàu: "Làm gì có Alpha nào như Văn Tư Nguyệt chứ? Cô ấy biết cách quyến rũ đến vậy, chắc chắn là bị nhận nhầm rồi! Dù có là Alpha thật, chắc chắn cũng không phải kiểu Alpha mạnh mẽ dữ dội gì đâu!"

Hạ Thi Huyền như được tiếp thêm năng lượng, tràn đầy tự tin lấy bộ đồ ngủ mà Văn Tư Nguyệt chuẩn bị cho mình ra, rồi...

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bộ đồ ngủ, tất cả sự dũng cảm trong cô như bị rút cạn.

Văn Tư Nguyệt không chuẩn bị nội y cho cô, chỉ có mỗi chiếc váy ngủ đơn độc này. Chiếc váy ngủ chỉ vừa đủ che phần mông, ngoài những vị trí quan trọng, còn lại đều được che kín... một cách kỳ lạ.

???

Chiếc váy ngủ như thế này tồn tại để làm gì cơ chứ?

Rõ ràng không có nội y, vậy tại sao Văn Tư Nguyệt lại bảo có?

Hạ Thi Huyền mặc chiếc váy ngủ vào, nhìn cơ thể mình qua gương, cảm thấy như thể mình có mặc mà cũng như không.

Nếu mặc thế này ra ngoài... trừ khi cô bị mất trí.

Nhưng… cô cũng không muốn mặc lại áo sơ mi và quần âu, vì chúng đã bị ướt và chưa được giặt.

Hạ Thi Huyền lại nhìn hình ảnh mình trong gương.

Cao 1m70, nặng 55kg, vai nhỏ, thân hình mảnh mai. Khuôn mặt... cũng tạm gọi là xinh đẹp.

Đường nét khuôn mặt cô khá sắc sảo, nhất là khi không biểu lộ cảm xúc, kết hợp với mái tóc ngang vai, trông như một “nữ thần lạnh lùng” bước ra từ tạp chí thời trang cao cấp.

Văn Tư Nguyệt dường như rất hiểu cô, vì chiếc váy ngủ này vừa khít với dáng người của cô.

Dù sao cả hai đều là phụ nữ, mặc thế này ra ngoài chắc cũng không sao... Biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt Hạ Thi Huyền bắt đầu dao động.

Sau vài phút đắn đo, cô quyết định ôm đống quần áo cũ, mặc váy ngủ bước ra. Dù Văn Tư Nguyệt cao hơn cô một chút, lại là Alpha với sức mạnh hơn người, nhưng... nếu có chuyện gì xảy ra, cô nghĩ mình vẫn có thể chạy thoát.

Ôm đống quần áo xuống lầu, Hạ Thi Huyền ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng. Bụng cô sôi ùng ục. Văn Tư Nguyệt đang bận rộn trong bếp, quay lưng về phía cô. Cô lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, ánh mắt cô vô thức dừng lại trên lưng Văn Tư Nguyệt.

Càng nhìn, cô càng thấy có gì đó không ổn.

Dường như Văn Tư Nguyệt đã thay đồ mặc nhà. Nếu không, tại sao lưng cô ấy lại trống trải đến thế? Quầy bếp che mất phần lớn cơ thể cô ấy, nên Hạ Thi Huyền chỉ có thể nhìn lờ mờ phần eo.

“Nhìn có đẹp không?”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Hạ Thi Huyền. Không biết từ lúc nào, Văn Tư Nguyệt đã bưng hai đĩa bò bít tết bước đến trước mặt cô, nở một nụ cười khó đoán.

Nếu chỉ nhìn từ phía sau thì còn khó nhận ra, nhưng giờ khi đối diện trực tiếp, Hạ Thi Huyền nhìn thấy tất cả...

“Cô... cô sao lại... không mặc quần áo...?” Giọng nói của Hạ Thi Huyền ngày càng yếu, nhỏ dần đến mức gần như không nghe thấy gì.

Văn Tư Nguyệt đặt đĩa bò bít tết lên bàn trà, cúi đầu kéo nhẹ dây tạp dề, thản nhiên nói:

“Tôi có mặc mà.”

Hạ Thi Huyền quay đầu đi, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn hét lên.

Tạp dề có thể gọi là quần áo sao?! A?!

Cô đâu có mù! Toàn thân Văn Tư Nguyệt, từ trên xuống dưới, ngoại trừ chiếc qυầи ɭóŧ, chỉ có đúng một cái tạp dề buộc ngang người. Đây mà gọi là mặc quần áo sao?! Đây mà gọi là mặc quần áo à?!

Hạ Thi Huyền thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cổ cũng đỏ theo.

Văn Tư Nguyệt bưng một đĩa bò bít tết đặt trước mặt cô, dịu dàng nói:

“Tôi còn tưởng cô thích chứ.”

Suýt nữa Hạ Thi Huyền nghẹn thở.

Thích cái quái gì chứ!

Hạ Thi Huyền toàn thân run rẩy, ngón tay run run chỉ vào Văn Tư Nguyệt, nhưng không thể thốt nên lời.

Văn Tư Nguyệt từ tốn đi vào bếp lấy dao và nĩa, cúi người đặt chúng vào đĩa của Hạ Thi Huyền.

Chiếc tạp dề rõ ràng hơi chật, khi cô cúi người, Hạ Thi Huyền gần như nhìn thấy hết mọi thứ, nhưng ánh sáng không đủ nên cô chỉ thấy loáng thoáng.

Có vẻ... khá lớn.

“Ừm… nếu Thi Huyền không thích, vậy tôi cởi ra nhé.” Văn Tư Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đưa tay ra sau lưng, định tháo dây buộc của tạp dề.

Hạ Thi Huyền lập tức đứng bật dậy, nắm lấy cổ tay của Văn Tư Nguyệt, giọng cuống quýt:

“Không không không, không cần đâu, Văn tổng! Tôi thích hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi! Cô đã vất vả nấu ăn rồi, chúng ta ăn trước đi, ăn trước đã!”

Nếu cô ấy cởi tạp dề ra... thì còn lại gì nữa chứ?