Cô không muốn ngồi đối diện với Văn Tư Nguyệt trong tình cảnh như vậy chút nào.
“Văn tổng, chúng ta ra bàn ăn được không? Tôi giúp cô bưng thức ăn qua đó.” Hạ Thi Huyền lần đầu tiên tỏ ra sốt sắng như vậy, nhanh chóng bê hai đĩa thức ăn đi về phía bàn ăn.
Văn Tư Nguyệt mỉm cười nhìn theo cô, nhẹ giọng hỏi:
“Thi Huyền, bộ váy ngủ cô đang mặc là do tôi đích thân thiết kế đấy. Cô thích không?”
Thích cái đầu!
Hạ Thi Huyền suýt buột miệng nói to, nhưng nhớ ra người trước mặt hiện giờ là cấp trên của mình, cô đành nuốt giận, ngồi xuống ghế, cố gượng cười:
“Văn tổng quả không hổ danh là người của tập đoàn YS, con mắt tinh tế thật khác biệt. Cô không ăn bít tết sao? Để lâu sẽ nguội mất.”
Văn Tư Nguyệt dịu dàng ngồi xuống đối diện cô:
“Vợ à, mau ăn đi.”
Hạ Thi Huyền cắt một miếng bít tết, nhét vào miệng, nói lúng búng:
“Hả?”
Văn Tư Nguyệt đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ:
“Cũng hơn tám giờ tối rồi, ăn xong chúng ta còn phải giải quyết ‘chuyện chính,’ không thể chậm trễ được.”
Giải quyết chuyện chính?
Chẳng lẽ Văn Tư Nguyệt mời cô đến đây là để làm thêm giờ?
Sắc mặt Hạ Thi Huyền sầm xuống ngay lập tức.
“Văn tổng, tôi không tăng ca đâu.”
Động tác cắt bít tết của Văn Tư Nguyệt vẫn thanh lịch và tao nhã. Cô nuốt thức ăn trong miệng xong mới chậm rãi nói:
“Tăng ca? Tôi chưa bao giờ ủng hộ tăng ca cả. Công việc và cuộc sống riêng tư phải tách biệt rõ ràng.”
“Vậy… ‘chuyện chính’ mà Văn tổng nói là gì?” Hạ Thi Huyền ngập ngừng hỏi, trong lòng càng thêm bối rối.
Văn Tư Nguyệt đặt dao nĩa xuống, khẽ cụp mắt, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay ra:
“Tất nhiên là để thực hiện việc trao đổi tin tức tố trong thời kỳ dễ cảm. Còn việc gì quan trọng hơn chứ?”
Hạ Thi Huyền không nói nên lời, hoàn toàn cạn lời.
Văn Tư Nguyệt nghiêng người, vén mái tóc xõa ra sau, để lộ tuyến thể trên cổ. Tuyến thể của cô ấy đã hoàn toàn mở ra, từ từ tỏa ra mùi tin tức tố nồng nàn. Lông mày Hạ Thi Huyền giật giật, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
“Tan làm rồi thì đừng gọi tôi là tổng giám đốc nữa.”
Nói xong, Văn Tư Nguyệt thả mái tóc xuống, lấy từ túi tạp dề ra một chiếc nội y ren bị rách làm đôi từ buổi trưa, đặt nó lên bàn bên cạnh chiếc đồng hồ.
Hạ Thi Huyền: ?
Chuyện... gì thế này?
Cô càng lúc càng không hiểu nổi suy nghĩ của Văn Tư Nguyệt.
“Chiếc nội y này là mẫu thử sắp ra mắt của thương hiệu YS. Hiện tại chỉ có một mẫu duy nhất. Thi Huyền, cô có cách nào sửa nó về nguyên trạng không?” Văn Tư Nguyệt đan tay vào nhau, ánh mắt tối sâu khó đoán.
Nghe vậy, tay Hạ Thi Huyền run lên, làm rơi cái nĩa xuống đĩa, phát ra tiếng động chói tai.
“Mẫu... mẫu thử?” Cô lắp bắp, giọng nói run rẩy vang lên như một điệu nhạc phức tạp.
Văn Tư Nguyệt gật đầu, gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc sâu xa: “Hơn nữa, đây là thiết kế do chính tay tôi thực hiện. Thi Huyền, với tư cách là... vợ tôi, cô có muốn nghe đề nghị của tôi không?”
Hạ Thi Huyền vội gật đầu như giã tỏi.
Văn Tư Nguyệt ghé sát lại, hạ giọng nói:
“Mặc nó vào, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
???
“Văn tổng, có phải cô đang... bày trò với tôi không?” Dù có chậm chạp đến đâu, Hạ Thi Huyền cũng nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt mình chỉ đang muốn cô mặc những bộ đồ... có mức độ "nhạy cảm" cao mà thôi!
Ánh mắt Văn Tư Nguyệt lóe lên sự ngạc nhiên: “Thi Huyền, cô nghĩ như vậy sao?”
Bị Văn Tư Nguyệt hỏi ngược lại, Hạ Thi Huyền chợt dao động. “Văn tổng, chúng ta nói thẳng ra đi. Với nhan sắc và tiền tài của cô, cô không cần phải chơi trò yêu đương qua mạng, đúng không? Huống hồ vị hôn thê của cô là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở châu Âu. Vậy thì tại sao cô lại phải chơi trò yêu đương với một người tầm thường như tôi?”
Hạ Thi Huyền lấy hết dũng khí, phá tan bức tường ngăn cách giữa hai người.
“Giữa Alpha và Omega, ngoài du͙© vọиɠ bản năng thì không có tình cảm thật sự nào cả. Tôi không thừa nhận thứ tình cảm méo mó như vậy. Văn tổng, tôi nghĩ chúng ta nên dừng ở đây, mỗi người đi một ngả, đừng làm lỡ dở cuộc sống của nhau.”
Hạ Thi Huyền nói một tràng dài, nhưng đối diện cô, Văn Tư Nguyệt vẫn không có chút phản ứng nào.
Cũng đúng thôi. Đối với một người luôn trong trạng thái dễ cảm như Văn Tư Nguyệt, một vị hôn thê chắc chắn không thể nào thỏa mãn cô ấy, trừ khi sau khi kết hôn, cả hai không rời nhau nửa bước.