Thực ra, Sở Khanh vốn không hiểu rõ hai người họ, chỉ là nghe nhiều cuộc đối thoại giữa Tiết Mộng Kiều và hệ thống, ít nhiều cũng hiểu được đôi điều.
Nàng cười nhẹ, nụ cười không tiếng động nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Nạp Lan Húc dần thả lỏng, một lúc sau khẽ thở dài: “Kiều Kiều bị cô nuông chiều quá rồi, nàng hãy rộng lượng với nàng ấy.”
“Không cần điện hạ dặn dò, thϊếp thân hiểu rõ.” Sở Khanh đáp lời rất độ lượng.
Thái tử sủng ái Tiết Mộng Kiều sao? Vậy nàng sẽ giúp hắn sủng ái nàng ta.
Sủng đến khi hắn không còn muốn sủng nữa thì thôi!
Sở Khanh trở về Vinh Hoa điện của mình, hai nha hoàn của hồi môn là Ngân Điệp và Thải Điệp giúp nàng tháo xuống chiếc mũ phượng nặng trịch và những chiếc khăn choàng phức tạp.
Ngân Điệp và Thải Điệp vừa làm việc vừa bất bình bàn tán.
“Tiết lương viện kia thật sự quá càn rỡ, không những bất kính với Thái Tử Phi, lại còn dám động tay động chân với Thái tử điện hạ. Nếu là người khác thì có lẽ đã mất đầu từ lâu rồi, vậy mà điện hạ lại nuông chiều nàng ta, chỉ phạt cấm túc mà thôi, thật khiến người ta phẫn nộ.”
“Đúng vậy! Tiết lương viện vừa thô lỗ vừa đanh đá, chẳng có chút giáo dưỡng của khuê các nào, thật không biết điện hạ thích nàng ta ở điểm nào!”
Sở Khanh nghe hai tỳ nữ oán giận, nhưng nàng không hề để tâm.
Kiếp trước gả cho Lệ vương, ngày nào nàng cũng sống trong lo sợ, sợ không thấy được ngày mai. So với kiếp trước, kiếp này gả cho Thái tử, nàng sống thật sự quá thoải mái.
Một nữ nhân xuyên không thì sao chứ? Nạp Lan Húc thích sủng thì cứ sủng! Nàng còn có thể giúp hắn sủng.
Những chuyện này đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Sở Khanh cởi bỏ mũ phượng và khăn choàng, thay bộ y phục ngủ mỏng nhẹ.
Nàng tự tay lấy một miếng bánh hương từ hộp gấm, bảo Ngân Điệp đốt trong lò xông. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa, khiến cả người thư thái, nàng bất giác ngáp một cái.
Đêm qua bị bóng đè hành hạ, nàng trằn trọc cả đêm không ngủ ngon giấc.
Giờ đây cuối cùng cũng đã hoàn thành những việc quan trọng nhất, nàng có thể thả lỏng và ngủ một giấc ngon lành.
“Không được bàn luận về điện hạ, càng không được bàn luận về việc điện hạ sủng ái Tiết lương viện.” Sở Khanh dặn dò.
Ngân Điệp và Thải Điệp lập tức im lặng, cúi đầu: “Vâng, nô tỳ nhớ lời Thái Tử Phi dạy bảo.”
“Lui xuống đi.” Sở Khanh phẩy tay, không quên dặn dò: “Đến giờ cơm trưa thì gọi ta dậy.”
“Hệ thống, hệ thống, có phải ta đã thất sủng rồi không? Có phải Nạp Lan Húc không còn yêu ta nữa không?” Giọng Tiết Mộng Kiều vang lên.
“Ký chủ đại nhân xin đừng lo lắng. Hệ thống sẽ tiến hành kiểm tra mức độ hảo cảm của nam chính. Đang tiến hành kiểm tra, xin chờ một lát… Kết quả kiểm tra cho thấy, mức độ hảo cảm của nam chính dành cho ký chủ đại nhân đã tăng 1%, hiện tại là 92%. Đã đạt đến mức ‘thâm ái’, nhưng chưa đạt đến mức ‘chuyên nhất cả về thể xác lẫn tinh thần’.” Hệ thống thông báo.
“Hảo cảm của hắn với ta lại tăng 1%? Đây là nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng ta sao? Đáng ghét tên tra nam, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!” Giọng Tiết Mộng Kiều vẫn còn chút hờn dỗi, nhưng không còn kiên định và tự tin như trước.