Có lẽ cuối cùng Tiết Mộng Kiều cũng nhận ra, thứ tình yêu mà nàng ta từng cho là cứng như bàn thạch lại không bền vững như nàng ta tưởng tượng.
“Hệ thống, hệ thống, ngươi nói Nạp Lan Húc có phải đã yêu nữ phụ độc ác Sở Khanh kia rồi không? Mau chóng giúp ta kiểm tra độ hảo cảm của nam chính dành cho nữ phụ độc ác đó!” Cuối cùng Tiết Mộng Kiều cũng đã học được cách nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác.
“Ký chủ đại nhân xin chờ một lát, hệ thống đang tiến hành kiểm tra độ hảo cảm của nam chính dành cho nữ phụ Sở Khanh… Kết quả kiểm tra cho thấy, độ hảo cảm của nam chính dành cho nữ phụ Sở Khanh là 60%, hiện tại đã đạt mức tiêu chuẩn.” Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên.
“Cái gì?!” Tiết Mộng Kiều hét lên, cơn giận lại bùng nổ: “Nàng ta hôm qua mới gả vào Đông Cung, hôm nay độ hảo cảm của nam chính dành cho nàng ta đã đạt mức tiêu chuẩn? Lúc trước khi ta công lược Nạp Lan Húc, phải mất đến ba tháng mới đạt được mức đó! Sở Khanh, đồ nữ phụ độc ác này, chẳng lẽ là Đát Kỷ hay Bao Tự chuyển thế sao?”
“Ký chủ đại nhân xin bớt giận! Việc ký chủ đại nhân đạt được mức tiêu chuẩn trong ba tháng là nhờ vào sự hỗ trợ của hệ thống, nếu không thì ba năm cũng chưa chắc thành công.” Hệ thống nói ra một sự thật phũ phàng.
“Ngươi bảo ta bớt giận? Nghe xem ngươi vừa nói cái gì kìa… Chẳng trách nhiệm vụ công lược của ta cứ mãi dậm chân tại chỗ, tất cả đều là do bị trói buộc với cái hệ thống ngốc nghếch như ngươi! Ta bớt giận á? Ta tức muốn xỉ vả ngươi đến chết!”
Sở Khanh đang ngủ mơ màng, nghe thấy cuộc đối thoại ồn ào giữa Tiết Mộng Kiều và hệ thống cứ văng vẳng bên tai.
Nàng nhíu mày, trở mình, tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Sở Khanh ngủ đến giữa trưa thì bị Ngân Điệp và Thải Điệp đánh thức.
Dù vẫn còn buồn ngủ, nàng vẫn cố gắng ngồi dậy.
Sau khi rửa mặt, nàng dần tỉnh táo lại, liền thấy một bàn ăn trưa thịnh soạn đã được bày biện.
Hương thơm của thức ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn thèm ăn của Sở Khanh, nàng lập tức ngồi xuống thưởng thức mỹ vị.
Tay nghề của ngự trù Đông Cung quả nhiên vượt trội hơn rất nhiều so với phủ Lệ vương kiếp trước. Tài nghệ của bọn họ đã chinh phục được khẩu vị khó tính của Sở Khanh chỉ sau một lần thưởng thức.
Đây chính là bữa ăn tử tế đầu tiên của nàng kể từ khi gả vào Đông Cung, cuối cùng nàng cũng được thưởng thức hương vị tinh tế của ẩm thực cung đình.
Chỉ là, luôn có những kẻ không quen nhìn nàng sống quá thoải mái, thích đến quấy rầy vào những khoảnh khắc hiếm hoi nàng được thư thái.
“Tần ma ma đến.” Người hầu bẩm báo.
Sở Khanh liếc nhìn cung nhân đứng hầu bên cạnh, hỏi: “Tần ma ma là ai?”
“Tần ma ma là nhũ mẫu của Thái tử điện hạ.” Cung nhân vội đáp.
Sở Khanh nghe vậy liền quyết định tiếp tục ngồi ăn.
Tần ma ma nhanh chóng bước vào, tiến lên hành lễ: “Lão nô ra mắt Thái Tử Phi nương nương.”
“Ngân Điệp, mau đỡ Tần ma ma dậy, không cần đa lễ.” Sở Khanh khách sáo, nhưng vẫn không ngừng ăn.
Tần ma ma liếc nhìn Sở Khanh đang ung dung thưởng thức bữa ăn thịnh soạn, ánh mắt bà ta thoáng hiện lên vẻ phẫn nộ, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Thái tử điện hạ đến giờ vẫn chưa dùng bữa, Thái Tử Phi nương nương nên mau đến khuyên nhủ ngài ấy đi!”