Tuyền Dã tùy tiện tìm bừa một chiếc khăn quàng cổ của ai đó trên mặt đất, quấn quanh cái lỗ nhỏ vẫn còn đang chảy máu trên tay mình: “Tôi biết anh có thể có cả trăm cách để tra tấn tôi, chơi đùa tôi, ép tôi giao ra thứ anh muốn. Nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật đang phát triển, có rất nhiều cách để video của anh bay đầy trời mà không cần tôi phải ra mặt, anh có muốn thử không?”
Tống Minh nắm chặt tay, mắng: “Mày và tao không có thù riêng, tại sao lại làm như vậy, có lợi gì cho mày, làm trưởng phòng thu mua bột mì không tốt sao, nhất định phải nhúng chân vào vũng nước đυ.c này à?”
Tuyền Dã bị sặc máu trong miệng, hắn ôm miệng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời nhìn Tống Minh.
“Tống Minh, tôi là một con chó điên, chó điên làm việc chỉ dựa vào sở thích, không bao giờ suy nghĩ đến những thứ khác.”
Tống Minh châm một điếu thuốc: “Nếu người kia biết mày có đoạn video này, mày biết sẽ có kết cục gì không?”
“Người kia là ai? Thập Bát Công à?” Tuyền Dã thản nhiên cười: “Tôi không chỉ biết những điều này, tôi còn biết, người chết kia là cảnh sát, anh biết gϊếŧ cảnh sát sẽ có kết cục gì không? Để tôi đoán xem, anh muốn chết trong tay cảnh sát hơn, hay là chết dưới họng súng của Thập Bát Công?”
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Tập này không có tôi à?
----
11 giờ rưỡi tối, khu vực nông thôn giáp ngoại thành của thành phố Hoàn Đảo.
Tính từ lúc trời tối, Lưu Sướиɠ đã dẫn người đợi bên ngoài sòng bạc ba tiếng đồng hồ, số người hắn dẫn theo hôm nay không ít, liên hợp với các anh em đội trị an, một xe tải nhỏ và một xe hơi, tổng cộng hơn mười người. Bởi vì hành động tối nay rất đặc biệt, mức độ nguy hiểm cao, cả đội đã xin phép trước với phân cục để được trang bị súng.
Trong ba tiếng đồng hồ, số người ra vào sòng bạc cũng phải hơn ba mươi người, Lưu Sướиɠ cảm thấy quy mô tối nay hẳn là không nhỏ.
Nhìn chiếc xe tải nhỏ phía sau, Lưu Sướиɠ cầm bộ đàm lên: “Mười phút nữa bắt đầu hành động…”
Đúng lúc này Trang Dương lên xe, lúc kéo cửa xe ra Lưu Sướиɠ giật cả mình, tay hắn đã sờ đến khẩu súng, suýt chút nữa thì rút ra.
“...Trang ca?” Lưu Sướиɠ ngơ ngác nói: “Không phải anh nói không đến sao?”
Trang Dương thuận tay đóng cửa xe, anh cúi người nhìn qua cửa kính xe ra cổng sòng bạc, xác định không có gì bất thường mới liếc nhìn Lưu Sướиɠ vẫn còn đang sợ hãi.
“Mấy cậu cảnh giác kém quá đấy.” Trang Dương lạnh lùng nhìn những người trong xe: “Tôi lên xe rồi mấy cậu mới phát hiện, đi dã ngoại hay đi nghỉ mát vậy?”
Giọng điệu của Trang Dương nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều đánh trúng chỗ yếu hại.
Nửa đêm theo dõi là mệt mỏi nhất, thỉnh thoảng ngủ gật đúng là có thể hiểu được, nhưng lần này người lên xe là anh, nếu là kẻ gϊếŧ người thì sẽ có kết cục gì, anh hy vọng những người trong xe có thể ghi nhớ bài học này.
Trang Dương nói: “Có thấy Tống Minh không?”
“Mười phút trước, hắn dẫn theo mấy người đi vào.” Lưu Sướиɠ dừng một lát, rồi nói thêm: “Trong đó có hai gương mặt lạ, chưa từng được ghi danh trong đội, nhìn có vẻ bị thương, bị người của Tống Minh áp giải vào.”
Hai gương mặt lạ, còn bị thương.
Trang Dương thở dài, hơi bực bội xoa xoa khóe mày, anh đoán được Lưu Sướиɠ đang nói đến ai.
“Tống Minh có ra ngoài không?”
Lưu Sướиɠ lắc đầu.
Trang Dương nói: “Sòng bạc này còn có một tầng hầm, cửa ngầm ở đó, tìm mấy người đi canh giữ ở đó, ngoài việc niêm phong sòng bạc, nhất định phải đưa Tống Minh về đội trong tối nay.”