“Ò Ó O O~”
Trong căn phòng tối, Diêu Xuân Nha bị tiếng gà trống gáy đánh thức, chậm rãi mở mắt.
Ý thức của cô có chút mơ hồ, đã bao năm không nghe được tiếng gà gáy, hơn nữa sao tiếng gà gáy lại giống tiếng gáy ở nhà chú Lý ở dưới tầng nhà họ Diêu?
Còn có toàn thân đau nhức như bị nghiền nát, cảm giác đau đớn quen thuộc ở nơi nào đó cũng làm cho cô kinh ngạc.
Cô đã kết hôn nhiều năm rồi, sớm không phải là cô gái trẻ, mấy năm nay lại sống một mình.
Chờ đã! Ý thức Diêu Xuân Nha trong nháy mắt rõ ràng.
Ngay vừa rồi, trong đầu của cô hiện lên một ít hình ảnh khiến cho mặt đỏ tim đập nhanh, người nọ còn là một chàng trai trẻ.
Lúc này, Diêu Xuân Nha nghiêng đầu như phản xạ có điều kiện, thì thấy được người trong giấc mơ cùng cô mây mưa.
Trời ạ, đó không phải là mơ!
Cùng lúc đó, cô cũng chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, hết thảy đều quen thuộc đến buồn bực.
Cô nhìn thấy một cuốn lịch năm 1980 treo trên tường, mới ý thức được cô trọng sinh, trọng sinh đến năm cô mười tám tuổi.
Ánh mắt lại chuyển qua người đàn ông bên cạnh, Diêu Xuân Nha nhíu mày, người này cô biết, kiếp trước là anh rể của cô.
Nhưng sao hai người lại nằm chung một giường? Chuyện này không đúng!
Kiếp trước cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, huống hồ ngày hôm qua còn là ngày chị cô Diêu Xuân Lan tổ chức đám cưới.
Diêu Xuân Nha đẩy người đàn ông: “Đồng chí Lộ Nghiêu, tỉnh lại đi.”
Tác dụng của thuốc vừa hết, tính cảnh giác khôi phục như lúc ban đầu, vừa bị đẩy hai cái, anh liền mở mắt.
Nhìn Diêu Xuân Nha dưới chăn cũng giống như mình, sắc mặt Lộ Nghiêu không tốt lắm. Là xảy ra chuyện lớn.
“Đồng chí Diêu Xuân Nha, tôi không biết chuyện này là thế nào, tôi xin lỗi, tôi đã làm tổn thương đồng chí, đồng chí yên tâm, tôi sẽ lên đồn cảnh sát tự thú, trả lại công lý cho đồng chí.”
Nói xong, Lộ Nghiêu muốn đứng dậy mặc quần áo.
Diêu Xuân Nha vẫn quan sát phản ứng của anh, xác định Lộ Nghiêu cũng là bên bị hại.
“Không, đồng chí Lộ Nghiêu, anh chờ một chút.” Diêu Xuân Nha trầm giọng nói: “Chỉ sợ chúng ta đều là bị người khác tính kế”.
Cô nhớ lại chuyện tối qua, tối qua nhà cô bày bàn đãi khách để chúc mừng chị gái Diêu Xuân Lan Lấy chồng.
Buổi tối, Diêu Xuân Lan đã tổ chức một vài trò chơi, sau đó cô không nhớ gì nữa.
Có vẻ như Diêu Xuân Lan đã làm gì đó với rượu.
Suy nghĩ một chút, Diêu Xuân Nha cảm thấy không ổn, cô nhìn về phía Lộ Nghiêu, “Đồng chí Lộ Nghiêu, việc này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, lát nữa sợ là sắp có người tới, chúng ta không thể để họ nhìn thấy như vậy, sợ rơi vào miệng Người khác kẻ hại chúng ta sẽ được lợi.”
Cô chỉ về phía cửa sổ phía sau, “Anh hãy ra ngoài trước, lát nữa chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”
Lộ Nghiêu nhìn vào đôi mắt hổ phách của Diêu Xuân Nha, ngây người một lúc, sau đó cũng nhận ra sự nghiêm trọng lời cô.
Anh mở miệng, dù hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng để anh kéo quần lên bỏ đi, anh cảm thấy không đành lòng.
Cô gái trong trắng như vậy lại bị anh hủy hoại.
“Đồng chí Lộ Nghiêu, tôi biết anh là người tốt, cũng biết anh sẽ chịu trách nhiệm, nhưng hiện tại thật sự không phải lúc bàn bạc điều này, anh hãy ra ngoài trước, nếu một lát nữa có người đến thì sẽ rất khó xử.”
Diêu Xuân Nha thấy Lộ Nghiêu chần chừ không động đậy, liền thúc giục.
Lộ Nghiêu lấy giấy chứng nhận công tác từ túi quần ra đặt bên giường.
“Đồng chí Diêu Xuân Nha, đây là giấy chứng nhận công tác của tôi, xin cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm về hành động của minh, nếu có bất kỳ điều gì cô khiến không hài lòng, cô có thể báo cáo tôi với đơn vị của tôi bất cứ lúc nào, tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
Nói xong, anh khéo léo trèo ra ngoài cửa sổ, lén lén quay trở lại phòng phía Đông vốn thuộc về anh.
Chờ Lộ Nghiêu rời đi, Diêu Xuân Nha mới mặc quần áo rời giường, lúc này trời đã sáng, trong sân cũng vang lên tiếng nói của cha mẹ Diêu.
Cô vội vàng xuống đất dọn dẹp giường, suýt nữa thì bị ngã, chân run đến mức không thể đứng vững, không thể không nói một câu thể lực của Lộ Nghiêu thật sự tốt.
Chờ thu dọn xong xuôi, mới vừa cất giữ thẻ công tác của Lộ Nghiêu bên người, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai từ phòng đối diện, đó là giọng của Diêu Xuân Lan.