Chương 4: Cả người ngươi đều thuộc về ta.
Thân thể Ôn Húc lập tức cứng đờ, đôi mắt mở to có vẻ có chút ngây thơ nói: "Sư phụ, sao... sao người lại nhéo mặt ta?"
Ngọc Thanh Hàn thu tay lại, xoa xoa đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Trông ngươi nhìn rất mềm, ta muốn nhéo liền nhéo. Ngươi là đệ tử của ta, toàn bộ thân thể của ngươi, kể cả mạng sống này đều thuộc về ta. Ta còn không thể véo mặt ngươi sao?"
Khóe miệng Ôn Húc giật giật, những lời này nghe có vẻ hơi kỳ quái? Nó thậm chí còn kỳ lạ hơn cả việc Ngọc Thanh Hàn véo mặt cậu.
"Đinh, độ hảo cảm+5!"
"Đinh, độ hảo cảm+5!"
"Đinh, độ hảo cảm+5!"
Thanh âm hệ thống liên tục vang lên ba lần, Ôn Húc lập tức cảm thấy cái này cũng không có gì kỳ lạ, ngược lại còn cảm thấy rất tốt!
Chỉ cần có thể tăng độ hảo cảm, đừng nói là véo mặt, véo mông cậu cũng không sao!
Hệ thống: “…” Giới hạn cuối cùng của ngươi ở đâu?
"Sư tôn có thể nhéo. Đúng như sư tôn đã nói, đệ tử là được sư tôn cứu mạng, sư tôn muốn nhéo mặt ta, muốn sờ đầu ta cũng được. Đệ tử không có ý kiến!”
Giọng Ôn Húc nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời như những ngôi sao trên bầu trời.
Mí mắt Ngọc Thanh Hàn lại giật giật, lông mày hơi nhíu lại, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, chậm rãi đến gần Ôn Húc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu.
Một lúc sau, hắn hơi nheo mắt lại nói: "Không phải là ảo giác, tiểu đồ nhi, ngươi xác thực đã trở nên... khác với trước đây.”
Ôn Húc nghe thấy lời này, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, vừa rồi có phải cậu đã quá đắc ý vênh váo hay không? Nói nhiều nên lộ tẩy?
Không được, phải bịa ra một lý do để cho qua chuyện này mới được!
“Sư tôn, ta không có gì thay đổi, ta vẫn vậy, sư tôn có phải người chê ta......”
“Như vậy cũng tốt.” Ngọc Thanh Hàn không đợi Ôn Húc nói hết lời, đã trực tiếp ngắt lời cậu, ngồi thẳng người tiếp tục nói:" Ngươi trước kia quá nặng nề hướng nội, hiện tại hoạt bát hơn một chút cũng rất tốt.”
“...... Hả?” Ôn Húc trực tiếp ngây người.
Ngọc Thanh Hàn như thế nào lại không theo kịch bản chứ, lời cậu bịa ra còn chưa nói xong đâu!
“Có việc gì thì gọi sư huynh Tu Trúc, vi sư còn có việc, đi trước.” Ngọc Thanh Hàn đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Mộ Dung Văn Ngọc.
Ôn Húc nở nụ cười ngọt ngào với Ngọc Thanh Hàn, thanh âm đặc biệt ngoan ngoãn nói: "Vậy ta không tiễn sư tôn.”
Ngọc Thanh Hàn đột nhiên đứng yên bất động, yết hầu còn hơi lăn một chút.
Ôn Húc chớp chớp mắt, có chút mờ mịt nghiêng đầu hỏi: "Sư tôn còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Ngọc Thanh Hàn không có chuyện gì muốn nói, hắn chỉ cảm thấy đầu ngón tay tay có chút ngứa, nội tâm đứng đó rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được khuất phục vươn tay phải ra.
Sau đó dưới biểu tình mơ màng của Ôn Húc, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại kia một cái, xong còn “chậc” một tiếng: "Kỳ thật có chút gầy, sau này nhớ ăn nhiều thịt một chút, như vậy nhéo sẽ tốt hơn.”
Nói xong, Ngọc Thanh Hàn liền xoay người rời đi không chút do dự.
Vẻ mặt Ôn Húc bối rối, Ngọc Thanh Hàn đây là có ý gì?
Cậu khó hiểu sờ lên mặt mình, thấp giọng lẩm bẩm: "Tay Ngọc Thanh Hàn nhéo khá mạnh."
Lúc này, trong đầu Ôn Húc lại vang lên thanh âm của hệ thống: 【Đinh, giá trị tình thương của phụ thân +10!】
Ôn Húc: “!!!”
"Tại sao giá trị tình thương của phụ thân này trong một lần lại tăng lên nhiều như vậy!”
Cho nên vừa rồi Ngọc Thanh Hàn vừa xoa vừa nhéo mặt cậu, có phải là vì xem cậu như nhỉ tử không?
Nếu không lần sau cậu thử gọi hai tiếng phụ thân? Điểm này so với 5 điểm hảo cảm kia lời hơn nhiều!
...
"Hắt xì!"
Ngọc Thanh Hàn - người vừa tới chỗ ở của Mộ Dung Văn Ngọc, đột nhiên ưu nhã hắt hơi một tiếng.
"Này, tiếng hắt hơi này vang thật đấy. Có phải hay không là mỹ nhân trong hậu viện nhà ngươi đang nhớ ngươi à?"
Giữa sân tràn ngập hoa cỏ, Mộ Dung Văn Ngọc một thân màu xanh đang ung dung nằm trên ghế dài, khuôn mặt hiền lành như ngọc nở nụ cười ranh mãnh.
Ngọc Thanh Hàn là một nam nhân có dung mạo xuất chúng, lại là tông chủ của một môn phái. Người theo đuổi và ái mộ hắn nhiều vô kể, nhưng cũng không ít người đưa mỹ nhân cho hắn, nhưng cuối cùng cũng đều bị hắn đuổi đi.
Nhưng có một số người muốn đuổi cũng không được, chẳng hạn như mấy người hậu bối của bốn vị trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc hiện đang sống ở hậu viện phía sau núi.
Hai nam hai nữ, dáng dấp cũng không tệ, mỗi ngày đều cố gắng hết sức quyến rũ Ngọc Thanh Hàn, mưu toan bò lên giường hắn, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có người nào thành công.
Sắc mặt Ngọc Thanh Hàn lạnh lùng, không để ý tới lời trêu chọc của Mộ Dung Văn Ngọc, trực tiếp hỏi: "Lúc trước khi ngươi kiểm tra thân thể cho Ôn Húc, ngoại trừ "Nhất Dạ Xuân Phong”, ngươi còn phát hiện loại thuốc không rõ nào khác không?"
Mộ Dung Văn Ngọc lắc đầu: "Không có, cũng chỉ có “Nhất Dạ Xuân Phong”, ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ thân thể của tiểu đồ đệ ngươi lại có vấn đề gì sao?”
Ngọc Thanh Hàn không giấu diếm, trực tiếp nói ra sự thay đổi của Ôn Húc.
“Ta còn cho là có chuyện gì.” Mộ Dung Văn Ngọc cười cười, nói: "Thật ra chuyện này rất bình thường, con người đôi khi có thể thay đổi ngay sau một đêm, nói không chừng là tác dụng của "Nhất Dạ Xuân Phong” kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não Ôn Húc, hơn nữa ngâm mình trong nước lạnh, sốt cao không hạ rơi vào hôn mê, khiến cho tâm tính hắn sau khi tỉnh lại thay đổi, đây cũng có thể là nguyên nhân, trước kia khi ta đi vân du đã gặp qua bệnh nhân như vậy.”
Ngọc Thanh Hàn cũng không hoài nghi y thuật của Mộ Dung Văn Ngọc, quan hệ của hai người cũng tốt, nghe Mộ Dung Văn Ngọc nói vậy hắn cũng yên tâm vài phần.
“Ta vốn còn lo lắng có phải người của Huyền Sương Môn lại động tay động chân với A Húc hay không, nhưng đây không phải là tốt rồi sao.”
Thấy tiểu đồ đệ có thể thay đổi như vậy hắn vẫn rất là cao hứng, trông Ôn Húc có vẻ rất hoạt bát nụ cười thì ngọt ngào, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, thật sự là khiến người ta yêu thích.
Kỳ thật Ngọc Thanh Hàn sở dĩ lúc trước đem Ôn Húc nhặt về, ngoại trừ nhìn cậu đáng thương ra, thì còn có một nguyên nhân nữa chính là bởi vì Ôn Húc khi còn bé trông rất đáng yêu, nhìn giống như búp bê sứ vậy.
Hắn nghĩ nhặt cậu về làm tiểu sủng vật nuôi bên người cũng không tồi, chỉ tiếc là tiểu đồ đệ này lại không như mong đợi, Ôn Húc có khuôn mặt dễ thương và đáng yêu, nhưng tính cách lại không đáng yêu một chút nào.
Cậu nặng nề hướng nội, nhát gan hèn mọn, nói không được mấy câu liền lắp bắp, thời gian trôi qua khiến Ngọc Thanh Hàn dần trở lên phiền chán.
Không nghĩ tới lần này tiểu đồ đệ lại nói nhiều hơn, nói cũng lưu loát, thật sự là rất tốt, cậu tốt nhất là nên hoạt bát hơn một chút.
Nghĩ đi lại nghĩ lại, Ngọc Thanh Hàn không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng như lão phụ thân già, dù Mộ Dung Văn Ngọc thấy khuôn mặt hắn vẫn lạnh như băng.
“Ngươi lại đang suy nghĩ chuyện biếи ŧɦái gì vậy? Vẻ mặt kỳ quái như vậy.”
Ngọc Thanh Hàn thản nhiên nói: "Không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy khuôn mặt của tiểu đồ đệ rất mềm, nếu béo thêm một chút thì nhéo sẽ dễ chịu hơn.”
Mộ Dung Văn Ngọc nghe vậy trực tiếp trừng to hai mắt, biểu cảm không thể tin được nhìn Ngọc Thanh Hàn, khϊếp sợ nói: "Ngươi quả nhiên là đang suy nghĩ chuyện biếи ŧɦái!"
Ngọc Thanh Hàn ánh mắt lạnh thấu xương liếc xéo Mộ Dung Văn Ngọc, môi mỏng mở ra lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút.”