Chương 3: Muốn nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của tiểu đồ đệ
Ôn Húc suýt chút nữa bị hệ thống keo kiệt này làm cho tức giận, điểm sinh mệnh tăng quá ít.
Có điều không nghĩ tới cậu chỉ khen Ngọc Thanh Hàn hai câu, là có thể tăng 5 điểm thiện cảm, vậy khen thêm hai câu nữa có khi nào còn tăng thêm một chút hay không?
Con ngươi đen nháy sáng ngời của Ôn Húc lay động, lộ ra vẻ tinh ranh.
"Năm xưa nếu không phải sư tôn tốt bụng cứu đệ từ giữa trời tuyết, đệ sợ là đã sớm chết cóng rồi... Cho nên trong lòng đệ, sư tôn là người tốt nhất, dịu dàng nhất trên đời này!"
Vừa dứt lời, Ôn Húc liền nghe được thông báo độ thiện lại tăng thêm 5 điểm, cậu phấn khích reo hò trong lòng "Yeah" một tiếng.
Nguyên Tu Trúc nhìn Ôn Húc với vẻ mặt phức tạp nói: "Đệ chắc chắn chúng ta đang nói về cùng một sư tôn sao? Tuy rằng sư tôn cũng không xấu như lời đồn bên ngoài, thỉnh thoảng cũng có lúc tốt bụng, nhưng mà dịu dàng..."
Nguyên Tu Trúc thật sự là khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ sư tôn dịu dàng, nếu có một ngày sư tôn mặt mày dịu dàng cùng y nói chuyện, vậy nhất định là y đang nằm mơ, hơn nữa đó còn là một cơn ác mộng!
"Sư huynh, huynh không hiểu." Ôn Húc vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói: "Có vài người dịu dàng nằm trong cốt cách chứ không phải trên bề ngoài.”
Nguyên Tu Trúc: "...A Húc, chắc chắn mấy ngày nay đệ bị sốt đến hồ đồ rồi, hoặc là đêm hôm đó đệ trúng Nhất Dạ Xuân Phong còn chưa khỏi, nếu không làm sao có thể cảm thấy sư tôn dịu dàng..."
“Sao vậy? Trong mắt ngươi vi sư rất hung ác sao?”
Ngọc Thanh Hàn không biết lúc nào đã đẩy cửa ra, lặng lẽ đi vào.
Nguyên Tu Trúc nhất thời giật mình, vội vàng đứng lên, vẻ mặt sợ hãi nói: "Sư tôn, đệ tử không có ý đó.”
“Sư tôn!” Ôn Húc mở to hai mắt, ánh mắt l ánh nhìn long lanh sáng rực cùng vẻ mặt vui mừng nói.
Nhìn cậu trông rất phấn khích, nhưng trong niềm phấn khích ấy lại thoáng chút thẹn thùng ngại ngùng.
Ngọc Thanh Hàn nhíu mày, ánh mắt liếc Nguyên Tu Trúc, lạnh lùng nói: "Được rồi, nơi này không có việc của ngươi, lui xuống đi.”
Nguyên Tu Trúc hơi do dự nhìn Ôn Húc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, bưng chén thuốc lên rời đi.
“Sư tôn, người đến thăm con sao?” Vẻ mặt Ôn Húc ngoan ngoãn, giọng mang theo chút vui mừng, lông mày cong cong mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng trong trẻo và thuần khiết giống như ánh sao.
Không biết vì sao, Ngọc Thanh Hàn lại bị đôi mắt này làm xao động trong chốc lát, nhưng rất nhanh hắn hắn đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Cảm giác...... Tiểu đồ đệ dường như không giống trước.
“Nơi này chỉ có một mình ngươi, vi sư không phải đến xem ngươi, còn có thể là xem quỷ sao?” Ngọc Thanh Hàn lạnh nhạt đi tới bên giường vén áo ngồi xuống, sau đó đưa tay sờ trán Ôn Húc: "Còn hơi nóng, xem ra vẫn chưa hết sốt.”
Tay Ngọc Thanh Hàn lạnh như băng, khiến Ôn Húc cảm thấy rất thoải mái, nên khi hắn thu tay về, trong lòng cậu khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
"Mới vừa rồi vi sư nghe được ngươi cùng Tu Trúc nói vi sư dịu dàng? Thật đúng là kinh ngạc, vi sư thế nào lại không biết còn không biết mình từng dịu dàng lúc nào nhỉ?”
“Ba ngày trước vi sư ném ngươi vào hồ nước lạnh, các sư huynh sư tỷ của ngươi còn nói vi sư quá vô tình, làm hại ngươi phát sốt, hôn mê suốt ba ngày, trong lòng ngươi không hề oán hận sao?"
Ngọc Thanh Hàn nhìn tiểu đồ đệ, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý dò xét.
Trong lòng Ôn Húc đương nhiên oán hận, nước lạnh thấu xương, suýt chút nữa làm người ta chết cóng.
Nhưng những lời này làm sao có thể nói ra đây? Để Ngọc Thanh Hàn nghe thấy, điểm sinh mệnh sẽ không tụt xuống âm sao!
Cũng không biết nếu quả thật tụt xuống âm sẽ như thế nào......
【Sẽ chết.】Hệ thống lạnh lùng trả lời: 【Nếu nghiêm trọng có thể hồn phi phách tán.】
Ôn Húc: "... Tốt lắm."
Cái hệ thống này không chỉ đối đầu với sư tôn, mà còn muốn đối đầu với cả “hồn bay phách tán”.
Ôn Húc hít sâu một hơi, nhìn Ngọc Thanh Hàn rồi lắc đầu liên tục, đôi mắt to tròn như chuông đồng giải thích: "Không oán, không oán! Sư tôn cũng là vì cứu đệ tử, muốn tốt cho đệ tử, hơn nữa nếu không phải sư tôn kịp thời xuất hiện, đệ tử nhất định sẽ bị Nhất Dạ Xuân Phong tra tấn đến chết, nên đệ tử từ tận đáy lòng cảm kích sư tôn!"
Ngọc Thanh Hàn hơi nheo đôi mắt lạnh, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt Ôn Húc, môi mỏng mím thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lộ ra vẻ trầm tư.
Ôn Húc bị nhìn đến chột dạ, không khỏi chớp mắt hai cái, rụt rè hỏi: "Sao sư tôn lại nhìn ta như vậy?”
“Ngươi nói không sai.” Ngọc Thanh Hàn thu lại ánh mắt thâm thúy, ý vị thâm trường nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy vi sư trong lòng rất là vui mừng.”
Tâm tư của tiểu đồ đệ này cũng thật sâu, nếu như không phải hôm nay trùng hợp nghe được, thật đúng là không biết cậu lại sùng bái mình như vậy.
Ôn Húc nghe vậy, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không biết nói những lời trái lương tâm thế này có bị trời đánh không nữa.
Ôn Húc nhìn Ngọc Thanh Hàn, đuôi mắt cong cong, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nói: “Sư tôn đại ân đại đức, đệ tử sẽ không bao giờ quên, về sau sư tôn có chuyện gì cứ việc giao cho đệ tử, đệ tử nhất định sẽ cố gắng hoàn thành!"
Ngọc Thanh Hàn hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Được rồi, đừng lắm lời nữa, mấy ngày nay hãy chăm sóc bản thân cho tốt đi, đừng lại chạy loạn khắp nơi.”
Ôn Húc dùng sức "Dạ vâng" hai tiếng, ngoan ngoãn nói: "Sư tôn yên tâm, đệ tử rất nghe lời, tuyệt đối sẽ không chạy lung tung!"
Mí mắt Ngọc Thanh Hàn đột nhiên giật giật hai cái, đúng là quái lạ, trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn lại cảm thấy tiểu đồ đệ như một con thỏ nhỏ.
Trắng muốt, lông xù mềm mại, bé nhỏ đáng yêu, lúc gật đầu lại như có đôi tai dài lắc lư theo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc không chút tỳ vết, thoạt nhìn rất mềm mại, làm cho người ta không kìm được muốn nhéo một cái.
Nghĩ đến đây, Ngọc Thanh Hàn không chút do dự, đưa tay ra véo nhẹ lên má Ôn Húc.
Ừm...... Quả nhiên mềm mại như tưởng tượng, hơn nữa còn rất mịn màng.