“Cạch” một tiếng, cửa đột nhiên được mở ra, Ôn Húc ngước mắt nhìn thì thấy Nguyên Tu Trúc bưng thuốc đi vào.
Cậu nhớ ra, toàn bộ Vô Cực tông cũng chỉ có hai người biết bí mật về thân thể của nguyên chủ.
Một người là bạn tốt của Ngọc Thanh Hàn - Mộ Dung Văn Ngọc y thuật cao minh, lúc khám bệnh cho nguyên chủ phát hiện, người còn lại chính là Nguyên Tu Trúc - y là trong lúc vô tình phát hiện, đương nhiên, cái này là trong lúc vô tình khi nguyên chủ còn bé bị phát hiện.
Nguyên Tu Trúc thấy Ôn Húc ngồi trên giường, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, chân bước nhanh tới bên giường.
“A Húc, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi! Thân thể cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Khụ khụ... " Khuôn mặt Ôn Húc trắng bệch, cười yếu ớt vô lực nói: " Khiến sư huynh lo lắng, hiện tại đệ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Nguyên Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, mau uống thuốc này đi.”
Ôn Húc nhìn chén thuốc đen ngòm kia, chỉ cảm thấy mùi vị sặc mũi, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại: "Sư huynh, có thể không uống sao? Nhìn đắng quá?”
Nguyên Tu Trúc vẻ mặt ôn nhu cự tuyệt: "Không được, uống thuốc đúng giờ mới có thể giúp thân thể nhanh chóng hồi phục, hay là đệ muốn sư huynh tách ra miệng đệ ra đem thuốc rót vào?"
Ôn Húc lập tức hai tay bưng bát, ngoan ngoãn uống thuốc.
Thiếu chút nữa Ôn Húc quên Nguyên Tu Trúc là đồ đệ của Ngọc Thanh Hàn, nhìn rất ôn nhu nhưng lại được người ta gọi là *Bạch Diện Tu La.
*: Tu La mặt trắng, bạch diện: là mặt trắng chỉ người trẻ tuổi non nớt, thiếu kinh nghiệm.
Chờ Ôn Húc uống thuốc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn lại thành một cục, cậu hiện tại cảm giác mình chính là một cây mướp đắng.
Nguyên Tu Trúc cầm lấy bát không, buồn bực nói thầm: "Sao trước đây ta không phát hiện đệ sợ đắng như vậy…”
Ôn Húc rũ mắt xuống, trong lòng cười gượng hai tiếng, sau đó ngước mắt hỏi: "Đúng rồi sư huynh, quần áo của đệ... là huynh thay phải không?"
Nguyên Tu Trúc nhẹ nhàng gật đầu: "Đừng lo lắng, lúc Mộ Dung tiên sinh kiểm tra thân thể cho đệ, chỉ có ta ở đây.”
Ôn Húc thở phào nhẹ nhõm, không bị lộ là tốt rồi.
"Lại nói, cũng trách sư tôn, rõ ràng có thể dùng biện pháp khác, thế mà lại đem đệ ném vào trong hồ nước lạnh..."
【Chú ý! Ngọc Thanh Hàn xuất hiện!】Thanh âm của hệ thống đột nhiên vang lên.
Ngọc Thanh Hàn?
Đồng tử Ôn Húc co rụt lại, lập tức cắt ngang giọng nói của Nguyễn Tu Trúc: "Sư huynh! Ngày đó đệ đã nói không thể trách sư tôn. Huynh không biết lúc đó đệ khó chịu đến mức nào, sư tôn đã chọn biện pháp nhanh nhất giúp đệ."
“Nghiêm túc mà nói, đệ còn phải cảm ơn sư tôn, sư tôn là người tốt và ôn nhất nhất trên thế giới, người không lạnh lùng tàn nhẫn như lời huynh nói đâu!”
Nguyễn Tu Trúc vẻ mặt khó hiểu nói: "...Ta nói sư tôn lạnh lùng tàn nhẫn khi nào?“
“Trước đây không phải đệ sợ sư tôn nhất sao? Tại sao lại cảm thấy hắn lại ôn nhu?"
Tiểu sư đệ hôn mê mấy ngày nay bị đốt não rồi phải không?
Ôn Húc trợn mắt, nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Thật ra... Trước kia đệ không sợ sư tôn, chỉ là quá ngưỡng mộ sư tôn, nên mới không dám nói nhiều với hắn, mỗi lần nhìn thấy sư tôn, đệ liền thẹn thùng, bởi vì sư tôn là người đẹp nhất mà đệ từng thấy!"
Ngọc Thanh Hàn ở ngoài cửa nghe thấy lời này, nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Thì ra tiểu đồ đệ nhỏ không dám nói chuyện với hắn không phải vì sợ hãi mà là vì thẹn thùng...
Thật là thú vị.
Cùng lúc đó, bên tai Ôn Húc vang lên thanh âm: 【Đinh, độ hảo cảm +5...】
Ôn Húc còn chưa kịp vui mừng, đã nghe được nửa câu sau.
【Giá trị sinh mệnh +0,5.】
Sự phấn khích của Ôn Húc lập tức bị dập tắt: "Cám ơn, xin hãy rút lại câu cuối cùng."
Giá trị sinh mệnh 0.5, hệ thống này thật là quá keo kiệt! Cái này thì đến bao giờ cậu mới có thể xoát đầy 100 đây!