Nhạc Tòng Dự lùi lại nửa bước, mãi đến khi mùi hương ấy nhạt đi một chút, cậu mới dần bình tĩnh lại. Ngước mắt lên nhìn An Hành, đôi mắt đối diện nhau, hỏi:
“Cậu có phải bị bệnh không?”
An Hành gần như theo phản xạ mà nhếch khóe môi, lễ phép nhưng vẫn giữ khoảng cách trả lời: “Không có.”
Tuy nhiên, đối phương dường như không hiểu ý ám chỉ trong lời nói của anh, ngược lại càng khẳng định: “Cậu nhất định là bị bệnh.”
An Hành bất đắc dĩ phải đổi cách nói, nhẹ giọng hỏi lại: “Tại sao anh lại nói vậy?”
“Vừa nãy tôi ngửi thấy tin tức tố của cậu.” Nhạc Tòng Dự đáp, “Nhưng hình như cậu không nhận thức được điều đó.”
“Vậy bây giờ anh còn ngửi thấy không?” An Hành không nhanh, không chậm mà hỏi ngược lại.
Nhạc Tòng Dự lắc đầu.
Nghe vậy, An Hành trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình thản: “Vừa rồi chỉ là tôi không kiểm soát tốt. Xin lỗi vì đã gây bất tiện cho anh. Nhưng điều này không thể chứng minh rằng tôi bị bệnh. Anh biết đấy, sau khi vận động, tin tức tố lan tỏa một chút là chuyện bình thường.”
“Không, không chỉ có vậy.” Nhạc Tòng Dự kiên quyết phản bác, “Vừa rồi tin tức tố của cậu lan ra, khiến tin tức tố của tôi cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cậu ngửi thấy tin tức tố của tôi mà lại không có phản ứng gì, điều đó không bình thường chút nào. Hơn nữa, từ trước đến nay, cậu luôn kiểm soát rất chặt chẽ tin tức tố của mình. Dù sau khi vận động, cũng rất ít khi để lộ. Nhưng tháng này, cậu đã vô ý để tin tức tố lan ra đến năm lần. Loại trừ khả năng cậu cố ý phóng thích tin tức tố để thu hút người khác, tôi chỉ có thể kết luận rằng cậu bị bệnh.”
Nhạc Tòng Dự nghĩ thêm, rồi bổ sung: “Còn nữa, sắc mặt cậu trông rất kém, thể lực cũng giảm rõ rệt. Luôn giống như……”
Nhạc Tòng Dự ngừng lại, ánh mắt đầy lo lắng, như muốn hóa thành thực thể. “Giống như một món đồ sứ đã bị vá chắp, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.”
An Hành hơi hé miệng, nhưng không thể nói được một lời nào. Anh không biết phải trả lời thế nào trước ánh mắt Alpha đang nhìn anh.
Alpha lại tiếp tục: “An Hành, cậu thực sự bị bệnh, đúng không? Cậu không cảm nhận được mùi tin tức tố sao? Tôi rất lo cho cậu. Tôi có thể làm gì để giúp cậu không?”
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị một lon nước có ga lạnh áp lên má. An Hành bình tĩnh nhìn cậu, chờ đến khi cậu hoàn toàn bình tĩnh lại mới mở miệng: “Nước ngọt vị nho, anh có muốn uống không?”
Nhạc Tòng Dự: “……” Không thể nói lý được, thì bắt đầu đổi chủ đề sao?
Thấy cậu không có ý định nhận, An Hành định rút tay về. Nhưng ngay khi anh vừa muốn thu tay, Alpha đã giữ chặt tay anh, nhận lấy lon nước có ga.
Nhạc Tòng Dự vừa bất mãn vừa “hùng hổ” mở nắp lon nước.
“Phụt ——”
Nước ngọt bắn tung tóe, văng khắp người cả hai. Cả không gian tràn ngập mùi nho ngọt ngào.
An Hành: “……”
Nhạc Tòng Dự: “……”
An Hành là người phản ứng trước. Anh lấy lon nước từ tay Alpha, nhanh chóng mở một túi giấy lau và bắt đầu lau sạch nước trên mặt Nhạc Tòng Dự. Anh chân thành xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Thực sự xin lỗi.”
Alpha dường như bị “tạc” cho ngơ ngác, mặc kệ anh lau. Nhưng sự pha trộn giữa mùi hương của An Hành và nước ngọt lại khiến cậu càng thêm chú ý, cậu gian nan mà nuốt nước miếng.
Cậu kỳ thật rất vui khi ngửi thấy tin tức tố của An Hành.
Chính là….
Cậu lại chán ghét khi người khác ngửi được, chán ghét khi ngày càng có nhiều người xung quanh An Hành, lòng cậu mang rất nhiều tâm tư sau kín.
“An Hành,” giọng Nhạc Tòng Dự khàn đi, “Tôi lại ngửi thấy tin tức tố của cậu.”
An Hành: “……”
Anh không nghĩ ngợi nhiều, nhét cả gói giấy vào tay cậu rồi lùi lại ba bước, có chút đau đầu nói: “Xin lỗi, tối nay tôi quên xịt thuốc ức chế.”
Anh cũng không nghĩ tới ra ngoài mua có mấy lọ nước cũng có thể xảy ra chuyện như vậy.
An Hành quyết định không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế, rốt cuộc anh nhận ra rằng tin tức tố của mình dường như có ảnh hưởng rất lớn đến cậu Alpha trước mặt. Nhạc Tòng Dự đã lộ rõ biểu cảm của một con sói đói đang chuẩn bị lao đến săn mồi.
Thấy đối phương không có ý định rời đi, An Hành đành hỏi: “Cậu sống gần đây sao?”
Nhạc Tòng Dự gật đầu.
“Vậy chúng ta nên tránh xa nhau một chút?” An Hành thử thuyết phục. Nhưng khi anh vừa bước đi, Alpha đã chặn lại, nghiêm túc nói: “Cậu như vậy rất nguy hiểm. Tôi muốn bảo vệ cậu. An Hành, tôi sẽ không làm gì cậu đâu, cậu có thể để tôi bảo vệ cậu được không?”
Câu nói khiến An Hành không thoải mái, anh lạnh giọng hỏi: “Tại sao?”
Nhận ra sự kháng cự, Nhạc Tòng Dự lúng túng, rồi hạ giọng: “Xin lỗi, tôi không có ý ép buộc cậu. Chỉ là… tôi thích cậu. Vì vậy mới lo lắng cho cậu. Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi.” An Hành nhàn nhạt đáp, “Tôi không có hứng thú với tình cảm giữa hai Alpha.”
Không gian im lặng trong một khoảnh khắc.
Nhạc Tòng Dự siết chặt tay, nghiến răng nói: “Nhưng tôi là Omega!”
Ngày mai cậu nhất định phải tìm đám người trong trường đã đồn cậu là Alpha để xử lý!
An Hành lúng túng mím môi, không biết phải phản ứng thế nào trước ánh mắt đỏ hoe của cậu.
“Cậu… sẽ không đến cả tên tôi cũng không biết đấy chứ?”
An Hành: “……”