Anh khó khăn đứng dậy, rút một tờ khăn giấy từ trên bàn, lau nhẹ sau cổ. Anh muốn rõ ràng cho Omega biết rằng việc anh dùng khăn giấy lau là vì ghét bỏ!
Sau khi lau xong, theo bản năng, anh ném tờ khăn giấy vào thùng rác. Nhưng ngay lập tức, anh cảm thấy có điều không ổn, nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng, rồi lại nhìn về phía thùng rác.
—— Sao anh lại ném mất chứng cứ rồi?
An Hành do dự, cân nhắc xem có nên nhặt lại tờ khăn giấy hay không, thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Omega vẫn còn ở trong nhà vệ sinh chưa ra, nên anh đành đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra ——
An Hành đối diện với gương mặt âm trầm của Sơ Hạ.
Đối phương gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh.
An Hành không hiểu tại sao Sơ Hạ biết địa chỉ của anh, cũng không rõ đối phương đã đứng ở cửa bao lâu, liệu có nghe thấy điều gì không. Ánh mắt của Sơ Hạ khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh định đóng cửa lại.
Nhưng bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh lùng của Sơ Hạ: “An Hành, em không thể chờ được nữa…”
“Anh ngàn vạn lần đừng trách em.”
Khi giọng nói của đối phương vừa dứt, An Hành cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Phía sau, anh nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ đầy lo lắng của Nhạc Tòng Dự, nhưng ngay sau đó anh rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt ngọt ngào xộc vào mũi.
Một lúc sau cơn choáng váng biến mất, An Hành từ từ mở mắt ra. Ánh sáng trắng chói lòa đập vào mắt khiến anh đau đớn, không kiểm soát được mà rơi vài giọt nước mắt.
Đợi đến khi mắt đã quen với ánh sáng, anh mới nhận ra tình cảnh hiện tại của mình —— anh lại trở về thế giới trong sách.
Thực ra, An Hành không cảm thấy quá bất ngờ.
Ngay từ khoảnh khắc cơ thể bắt đầu xuất hiện trạng thái bất thường, anh đã mơ hồ có dự cảm rằng mình sẽ trở lại nơi này.
Chỉ là…
An Hành nhìn về phía cách đó không xa, nơi Nhạc Tòng Dự đang nằm bất động mà cảm thấy đau đầu.
Làm thế nào mà anh lại kéo cả Nhạc Tòng Dự vào đây cùng mình?
Anh ngước mắt nhìn quanh căn phòng, phát hiện hai chiếc camera giám sát đang hoạt động. Tuy nhiên, chuông cảnh báo trong phòng không hề vang lên, và những người điều khiển dường như cũng không nhận ra sự tồn tại của Nhạc Tòng Dự.
An Hành cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Hai tay anh bị treo lên bởi những sợi xích sắt lớn, cả người không còn sức lực để đứng thẳng, cũng không thể quỳ xuống đất. Anh chỉ có thể giữ đầu gối hơi cong, duy trì một tư thế khó chịu đến cùng cực.
Anh thử gọi hệ thống trong đầu, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Không còn cách nào khác, anh đành chuyển sự chú ý sang Nhạc Tòng Dự. Anh nhẹ giọng gọi thử, thăm dò xem cậu có tỉnh không: “Nhạc Tòng Dự, tỉnh dậy đi.”
May mắn thay, Nhạc Tòng Dự có thể nghe thấy giọng nói của anh.
An Hành nhận ra hàng mi của Omega khẽ run rẩy.
Nhạc Tòng Dự nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Ban đầu, cậu bực bội nhíu mày, nhưng đột nhiên nhận ra giọng gọi ấy là của An Hành. Lông mày cậu lập tức giãn ra, cậu cố gắng mở mắt, trong lòng bức thiết muốn nhìn thấy anh.
Sau một hồi cố gắng, cậu miễn cưỡng mở mắt, ý thức dần dần trở lại. Nhạc Tòng Dự nhớ lại những gì xảy ra trước khi cậu ngất đi —— Sơ Hạ đã tìm đến An Hành, nói điều gì đó với anh, và ngay sau đó An Hành ngã quỵ xuống.
Sau đó, thế giới trước mắt cậu trở nên tối đen như mực.
Khi mở mắt ra, Nhạc Tòng Dự đã đến một nơi kỳ quái. Cậu ấn vào huyệt thái dương đang đau nhức, ánh mắt vội vàng tìm kiếm bóng dáng của An Hành. Nhưng thực ra không cần phải cố gắng nhiều, bởi ngay khi ngẩng đầu lên, cậu đã nhìn thấy hai sợi xiềng xích treo từ trần nhà xuống, giữ chặt An Hành ở giữa căn phòng.
An Hành mặc một chiếc áo thun trắng và quần đùi màu xám. Làn da lộ ra bên ngoài trắng nõn, như thể đã lâu không được thấy ánh mặt trời. Cổ chân anh bị trói bởi một chiếc vòng kim loại sáng bóng, trên đó có ánh sáng màu lam chạy dọc những đường nhỏ, giống như một hệ thống đang hoạt động. Trên cổ An Hành cũng đeo một chiếc vòng tương tự.
Làn da yếu ớt của Alpha bị xiềng xích siết chặt đến mức đỏ ửng, những vết hằn hiện rõ, đặc biệt chói mắt.
Nhạc Tòng Dự hốc mắt đỏ hoe, cậu vừa đau lòng vừa tức giận, chạy gấp đến bên cạnh An Hành. Giọng nói nghẹn ngào, cậu hỏi: “Đây là ai làm?! Có phải là Sơ Hạ không? Tại sao cậu ta lại đối xử với cậu như thế này?”
Vừa nói, nước mắt cậu không kìm được mà rơi xuống. Nhạc Tòng Dự đưa tay cố gắng gỡ những thứ đang khóa An Hành ra, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Cậu gần như phát điên vì tức giận!
An Hành cố gắng trấn an Nhạc Tòng Dự, giọng nói dịu dàng: “Đừng khóc, tôi không đau đâu.”
Dù vậy, anh vẫn không dám hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. Điều khiến anh băn khoăn là việc Nhạc Tòng Dự rõ ràng đã chạm vào những chiếc còng trên người anh, nhưng hệ thống cảnh báo vẫn không kích hoạt. Điều này thật sự quá kỳ quái.
Nhạc Tòng Dự khóc thút thít, tiếng nức nở đầy tủi thân. An Hành muốn an ủi cậu, nhưng bản thân anh thậm chí không đủ sức để giơ tay lên. Căn phòng này toàn một màu trắng đơn điệu, nhìn lâu khiến người ta có cảm giác nhức mỏi và khó chịu. Nhưng những người thực nghiệm kia chẳng hề quan tâm đến sức khỏe hay đôi mắt của “vật thí nghiệm.” Một số người trong số họ thậm chí còn mong muốn các đối tượng thử nghiệm đều bị mù, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng kiểm soát hơn.
Không có sự hỗ trợ của hệ thống, An Hành hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài hiện giờ ra sao, cũng không biết mình đang ở thời điểm nào trong câu chuyện —— là quá khứ, hay tương lai sau khi anh “chết”?
An Hành nghiêng đầu nhìn về phía Nhạc Tòng Dự. Cậu vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cố gắng đấu tranh với những sợi xiềng xích. Sau một hồi im lặng, An Hành nhẹ giọng nói: “Chiếc còng trên cổ tôi là loại vòng giam cầm mà họ nghiên cứu ra để kiểm soát Alpha. Một khi kích hoạt cảnh báo, nó sẽ tạo ra dòng điện, đồng thời siết chặt hơn. Trong trường hợp cần thiết, nó sẽ tiêm thuốc an thần trực tiếp vào cơ thể tôi.”
“Chiếc còng ở chân này cũng là loại giam cầm, nhưng tác dụng của nó ít hơn so với vòng cổ, chỉ có chức năng gây điện giật.” An Hành bình tĩnh giải thích. “Nếu còng chân hoặc còng tay bị cưỡng chế phá hủy, hệ thống cảnh báo sẽ ngay lập tức kích hoạt.”
Nghe vậy, tay Nhạc Tòng Dự đang nắm lấy sợi xích bỗng khựng lại, cậu không dám tiếp tục hành động.
Thật ra, An Hành còn giấu một điều: còng cổ này còn có một chức năng quan trọng khác —— nó cho phép các nhân viên thực nghiệm dễ dàng lấy được tin tức tố của anh.
Tuy nhiên, anh nghĩ rằng điều này không cần thiết phải nói ra ngay bây giờ. Có lẽ sau này Nhạc Tòng Dự sẽ tự phát hiện, nhưng hiện tại anh không muốn cậu thêm lo lắng.
An Hành bình tĩnh nhìn cậu, kể cho Nhạc Tòng Dự nghe về thế giới này, giúp cậu nhanh chóng hiểu rõ tình hình.
“Đây là một cuốn sách.”
“Sơ Hạ là nhân vật chính trong câu chuyện này.”
“Tôi và cậu ta đều là những vật thí nghiệm trong căn cứ này. Sự tồn tại của tôi là để bảo vệ Sơ Hạ, giúp cậu ta thoát khỏi đây một cách an toàn.”
An Hành dừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống: “Tôi vốn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn. Sơ Hạ đã trốn thoát thành công, còn tôi thì hi sinh tính mạng của mình. Nhưng có vẻ nhiệm vụ này đã xảy ra một sự thay đổi bất ngờ, bởi vì tôi lại quay trở lại đây.”
Anh nhìn Nhạc Tòng Dự, giọng nói có chút nghiêm trọng: “Cậu ở đây lâu như vậy, đã cố gắng phá xiềng xích và còng chân, nhưng hệ thống cảnh báo vẫn không hề vang lên. Có khả năng, ngoài tôi ra, không ai có thể nhìn thấy cậu. Có lẽ điều này xảy ra vì cậu không thuộc về cuốn sách này, nhưng tôi vẫn chưa thể xác nhận chắc chắn.”
An Hành nhìn sâu vào mắt Nhạc Tòng Dự, từng chữ rõ ràng: “Vì vậy, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, cậu nhất định phải hết sức cẩn thận.”