Ma Tôn Cứ Đòi Thủ Tiết Vì Ta

Chương 4: Trứng đó không phải để ấp!

Câu hỏi chứa đầy tức giận vang lên bên tai Mộ Sương như tiếng sấm động trời, khiến trái tim nàng sợ hãi đến mức nhảy loạn lên, nàng hoảng loạn nhìn theo tầm mắt của các tiên thần khác, rồi ngẩng đầu lên.

Một lúc lâu sau, Mộ Sương mới thích nghi được với kim quang quanh thân Thiên Đế, lúc này nàng mới nhìn thấy, bên cạnh ngai vàng của Thiên Đế còn có một người khác đang ngồi.

Người đó mặc một thân hắc bào thêu kim văn, bên hông đeo một cái roi dài bằng sắt gai màu đỏ tươi, mắt trợn tròn, mày rậm dựng thẳng, vẻ mặt hung dữ khiến ngay cả kim quang của Thiên Đế cũng không che khuất được sát khí nồng đậm trên người ông ấy.

Một người có khí thế mạnh mẽ như vậy, lúc trước Mộ Sương lại không nhìn thấy, có lẽ không phải nàng không nhìn thấy, mà là ông ấy không muốn nàng nhìn thấy.

Mộ Sương bị ánh mắt đáng sợ của ông ấy nhìn, sợ hãi đến mức không chịu nổi, ngay cả Nữ Di phu nhân cũng không thể cho nàng thêm dũng khí, nàng kêu lên một tiếng, rồi biến trở về nguyên hình trước mặt chư thiên tiên thần.

Lông tơ của Mộ Sương dựng đứng lên, biến thành một quả cầu lông nhỏ với màu sắc đen trắng lộn xộn, rơi xuống mặt đất, hòa vào trong làn sương mù tiên khí như sóng nước lan tỏa.

Nữ Di phu nhân vội vàng cúi người xuống, vung tay áo xua tan tiên vụ, tìm một hồi lâu mới tìm được Mộ Sương đang vùi đầu dưới cánh, run lẩy bẩy.

Nữ Di phu nhân nâng nàng lên trong lòng bàn tay, tưởng rằng nàng bị dọa đến mức không thể trả lời nữa, nào ngờ, dù vẫn run rẩy không ngừng, khi được bà nâng lên, nàng lại ngẩng đầu lên khỏi cánh, cố gắng rướn cổ nhìn về phía người ngồi trên đan bệ, vị trí chỉ kém Thiên Đế một bậc.

Phải biết rằng, ngay cả Nữ Di phu nhân cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Ma Hoàng như thấy, có thể thấy, con chim nhỏ này tuy bề ngoài khϊếp đảm, nhưng trong lòng vẫn có dũng khí.

Mộ Sương không để ý đến ánh mắt thưởng thức của Nữ Di phu nhân, thực ra nàng đã bị dọa đến mức tim đập thình thịch, suýt nữa thì nổ tung, chỉ là vì vừa nghe được câu nói đó nên nàng mới cố gắng chống đỡ thôi.

Mộ Sương "chiêm chϊếp" kêu hai tiếng, lo sợ bất an hỏi: "Ngài… ngài vừa nói, trứng của ta hại ai?”

Mộ Sương không biết ông ấy là ai, cũng không biết nên xưng hô với ông ấy như thế nào, trong tình thế cấp bách cũng không nghĩ được nhiều.

Gọi thẳng như vậy đối với chủ nhân một giới quả thực có chút bất kính, vị Thần Quân kia hỏi câu trước đó nhắc nhở: "Vị này là quân chủ của Ma giới, tiểu Tước Tiên, không được vô lễ…”

Trọng Kiêu khoát tay, không kiên nhẫn cắt ngang lời Thần quân, hôm nay ông ấy dẫn theo một đám ma tướng xông lên Cửu Trọng Thiên là đến để tính sổ, ngay cả với Thiên Đế cũng không tỏ ra sắc mặt tốt, huống chi là một con chim nhỏ đã hại con của ông ấy.

Ông ấy nhìn chằm chằm chú chim nhỏ run rẩy trong lòng bàn tay người khác, trong lòng không khỏi nghĩ đến ánh mắt giận dữ của con trai mình, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Ông ấy hừ lạnh một tiếng, nói: "Con trai ta, Trọng Chúc, ngươi có biết, để ấp quả trứng mà ngươi để lại, hắn đã ở nhân gian năm trăm năm, cắt đi một nửa ma nguyên của bản thân để nhét vào quả trứng hỏng kia của ngươi không!”

Thiên Đế thấy trong lời nói của ông ấy có vẻ tức giận, vội vàng khuyên nhủ: "Huynh đừng tức giận, tiểu tiên tử của Thiên giới ta làm sao chịu cơn giận của Ma chủ chứ?”

"Ma… Ma chủ?" Mộ Sương kinh ngạc, thực sự là bị Ma chủ dọa không nhẹ, nhưng phần lớn là bị thông tin trong lời nói của ông ấy làm cho sửng sốt.

Con rắn nhỏ mà nàng gặp ở nhân gian, rõ ràng chỉ là một tiểu ma tu có chút lợi hại, hắn không giống sư phụ độc tu, cũng không giống những ma tu gϊếŧ người uống máu trong thoại bản, chỉ là có chút độc miệng, có chút gian xảo, nhưng lại nhớ kỹ từng lời nàng nói.

Mộ Sương bảo hắn không được cắn những người vô tội, hắn liền không cắn, chỉ cần người không phạm ta, ta không phạm người.

Mộ Sương không cho phép hắn tùy tiện cướp đoạt đồ vật của người khác, hắn liền không đoạt, mặc dù có lúc sẽ ép người ta mua bán.

Hắn bị tu sĩ ghét bỏ, đuổi đến chạy trốn khắp nơi, trên đường chạy về còn nhớ mua bánh quy xốp mà nàng thích.

Cũng sẽ khi Huyền Môn ở Tu Chân giới tổ chức đại hội, lén lút mang nàng vào xem náo nhiệt, sẽ vì nàng nhìn phần thưởng tỷ thí lâu hơn một chút mà dùng tên giả lên lôi đài, tranh đoạt chiến thắng cuối cùng.

Hắn đoạt được giải nhất, ma khí trên người tiết ra ngoài, khi bị tu sĩ Huyền Môn vây công, trong đôi mắt đen vẫn chỉ nhìn nàng, bất kể có bao nhiêu trở ngại, hắn đều sẽ đến trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng, ngăn cản tất cả đao kiếm, mang nàng phá vòng vây ra ngoài.

Rõ ràng khóe miệng chảy máu, nàng lấy tay che cũng không được, hắn vẫn cười to, lấy ra chiến lợi phẩm, cẩn thận đeo lên eo nàng, khen ngợi: "Cái đai ngọc này, chỉ có khi đeo trên người của nàng mới đẹp mắt nhất.”

Mộ Sương đau lòng nhìn hắn, thấy hắn không đáng phải làm như vậy, hắn lại nhíu mày, nghiêm túc nhìn Mộ Sương nói: "Chỉ cần là cho nàng, bất luận là như thế nào, đều đáng giá.”

Kỳ thực hắn còn có chút vụng về, không được thông minh lắm, bởi vì mỗi lần lột da đều bị chính mình cuốn lấy, suýt nữa thì siết chết chính mình, may mà có Mộ Sương ở bên cạnh trông coi.

Nhưng bây giờ bọn họ lại nói với nàng rằng, một con rắn ngốc như vậy hóa ra lại là con trai của Ma Chủ, là Thái tử Ma giới hung hãn vô song trong truyền thuyết, một người một kiếm có thể quét ngang mấy vạn thiên binh thiên tướng của Thiên Đình?

Mộ Sương đối với vị Thái tử Ma giới đó còn có một bóng ma tâm lý, từng vì hắn mà gặp ác mộng trong một thời gian dài.

Tình hình hòa bình giữa Thiên giới và Ma giới hiện nay chỉ mới được thiết lập, khi nàng mới thăng thiên, Thiên Đình và Ma giới thường xuyên xảy ra chiến sự, khi đó, Ma tộc dẫn binh tấn công Thiên Đình, dù không đánh vào Cửu Trọng Thiên nhưng cũng đã đột phá Tam Trọng Thiên.

Vườn Huyền Phố bị ma khí tàn phá, các tiên hoa tìm chỗ trốn, lúc đó nàng hóa thành nguyên hình, trốn sau một chiếc lá dâu, cố gắng giấu mình.

Khi ma quân đi qua đầu nàng, nàng không nhịn được mà nhìn lén qua một lỗ nhỏ trên lá.

Chỉ liếc mắt một cái như vậy đã bị vị Thái tử Ma giới kia phát hiện, hắn đang ngồi trên lưng ma thú, vẻ mặt bế nghễ, bỗng dưng đôi mắt màu hổ phách nhìn xuống, trong đôi mắt màu vàng kim là con ngươi sắc bén, giống như một thanh kiếm đâm vào mắt nàng.

Mộ Sương bị dọa đến ngất xỉu tại chỗ, buông lỏng móng vuốt, lăn từ sau lá dâu xuống đất, từ đó về sau, mỗi đêm trong ác mộng, nàng đều mơ thấy đôi mắt màu vàng kim đáng sợ đó.

Đôi mắt đáng sợ khiến nàng bị bóng đè và đôi mắt dịu dàng của rắn nhỏ khi nhìn nàng không ngừng giao thoa trước mắt, trong lúc nhất thời nàng không biết phải phản ứng sao, toàn thân cứng đờ.

Ma chủ Trọng Kiêu thấy nàng như sắp bị hù chết, đành phải vội vàng thu lại vẻ uy hϊếp, cố gắng giảm âm lượng, hỏi: "Thôi vậy, việc đã đến nước này, bản tọa hỏi ngươi, quả trứng kia của ngươi đến tột cùng còn bao lâu nữa mới có thể nở ra?”

Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, hai giới Thiên Ma chỉ mới qua một năm, nhưng Trọng Chúc ở nhân gian đã ấp trứng chim đó năm trăm năm! Ngay cả trứng rồng cũng nên nở ra rồi, huống chi chỉ là một quả trứng chim sơn tước.

Nếu như không nở được, đường đường là Thái tử Ma giới, lại chết vì một quả trứng chim ở nhân gian.

Mộ Sương: "..." nàng lén nhìn Thiên Đế uy nghiêm phía trên, lại liếc nhìn Ma Chủ hung dữ bên cạnh, thực sự không dám nói quả trứng nàng để lại đó là một quả trứng không được thụ tinh.

Lúc trước, nàng dùng hết sức lực để đẻ ra quả trứng đó không phải để lại cho hắn ấp, mà là muốn bồi bổ thân thể cho hắn!