Trên tầng cao nhất của biệt thự có một căn phòng rộng lớn, được thiết kế với tông màu lạnh và u trầm, vừa nghiêm túc vừa trầm ổn. Phong cách đơn giản đến cực hạn, nhưng cũng xa hoa đến cực độ. Chiếc giường lớn được dọn dẹp gọn gàng. Một người đàn ông tuấn tú mở mắt, cảm giác đau nhói thoáng qua đầu, anh đưa tay lên trán, ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt lạnh lùng và hờ hững.
Cố Giác có đồng hồ sinh học cực kỳ chính xác, mỗi đêm chỉ ngủ ba, bốn tiếng, nhờ thể lực vượt trội, anh luôn tràn đầy năng lượng. Suốt hơn hai mươi năm qua, anh chưa bao giờ biết đến cảm giác mệt mỏi hay bị bệnh.
Thế nhưng hôm qua... lần đầu tiên anh cảm thấy kiệt sức, thậm chí khao khát giấc ngủ.
Điều này khiến anh hơi bực bội, không thích cảm giác mất kiểm soát.
Anh nhanh chóng rời giường, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn thấy chiếc khăn che mặt đỏ và quả táo trên bàn đầu giường. Anh nhíu mày.
Màu đỏ tươi và quả táo thơm ngát không hợp với không gian nghiêm nghị của căn phòng. Chiếc khăn đỏ còn được thêu thủ công vài bông hoa nhỏ, mềm mại và bóng bẩy, nằm trên chiếc bàn đầu giường màu xanh đậm.
Cố Giác bất giác nhớ lại cảnh tượng buổi lễ cưới hôm qua, khi anh vén khăn che mặt. Ánh mắt người đối diện lóe sáng, tựa như viên kim cương được giấu trong rừng sâu, trong suốt và lấp lánh.
Anh thu hồi ánh nhìn, cầm quả táo và chiếc khăn, ném thẳng vào thùng rác, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ vest, khoác áo ngoài trên tay rồi xuống tầng dưới.
Bước chân anh dài, vững vàng. Khi xuống dưới, theo thói quen, anh đưa tay định đưa áo cho người giúp việc. Nhưng thay vào đó, một đôi tay thon dài, trắng trẻo chìa ra. Sở Nùng đứng bên cạnh anh, cười nói:
“Chào buổi sáng, tiên sinh.”
“……”
Cố Giác thu tay về, không nói một lời, tiếp tục bước đi. Đôi tay đang đưa ra của Sở Nùng lơ lửng giữa không trung, trông thật lúng túng. Những người giúp việc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau.
Sở Nùng cũng không tức giận, cậu theo Cố Giác đến bàn ăn, ánh mắt tràn đầy hy vọng:
“Tiên sinh, tôi đã làm bữa sáng. Anh có muốn thử không?”
Quản gia vội vàng tiến đến phụ họa:
“Đúng vậy, phu nhân đã dậy rất sớm để làm.”
Nhưng Cố Giác không có bất kỳ phản ứng nào, lạnh nhạt đáp:
“Như mọi khi, không cần đặc biệt.”
Giọng nói của anh không có chút cảm xúc. Không phải cố ý phớt lờ, mà là thực sự Cố Giác không hề để tâm đến đối phương.
Quản gia lập tức gật đầu, nhanh chóng gọi người bưng bữa sáng chuẩn bị sẵn lên.