Phượng Quyết nhướng mày, cười nhạo: "Núi Hồng Giao cách Nham Ánh Thành một ngày đường, nếu có bảo vật, sao người trong thành chưa từng nghe thấy?"
Nam tử trung niên thở dài một tiếng, lông mày gần như nhíu chặt lại, chắp tay nói: "Đúng như Cung chủ nói, bí bảo là giả, có phỉ mới là thật, tên tu sĩ tuyên bố bí bảo xuất thế kia là kế của đám phỉ đồ, lừa chúng ta vào rừng sau đó muốn gϊếŧ người cướp của!"
"Ta liều mạng bảo vệ Bất Phàm thiếu gia chạy đến vách núi, trong lúc đấu pháp thiếu gia không may bị bọn chúng đánh rơi xuống vực, sống chết không rõ!" Nữ nhân quỳ trên đất lo lắng nói: “Dưới vực tựa hồ có trận pháp, với tu vi của ta không cách nào dò xét, khẩn cầu Cung chủ ra tay, cứu mạng thiếu gia! Cho dù là xác, xác…"
Nàng nước mắt giàn giụa, lời nói nghẹn ngào không thể nói tiếp.
"Haiz!" Nam tử trung niên lại thở dài một tiếng, dáng vẻ như trời sắp sụp, chờ đợi Phượng Quyết lên tiếng.
Nhưng bọn họ đợi hồi lâu, người trên cao không những không lên tiếng, ngược lại còn nghiêng đầu, nhìn… vai của nàng?
Phượng Quyết nhìn chằm chằm 03, ánh mắt có chút trầm xuống.
Quả cầu màu bạc với hai chấm đen tròn xoe tỏ vẻ vô tội, biến thành hai dấu chấm hỏi, thể hiện sự nghi hoặc của mình với Phượng Quyết.
Sao vậy?
Rơi xuống vực, tựa hồ có trận pháp, chẳng lẽ dưới vực thực sự có lão gia gia giấu nhẫn trữ vật?
Ngón tay trong tay áo Phượng Quyết nhịn không được nắm chặt thành quyền, hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía nam tử trung niên.
Dù có cứu, cũng không thể dễ dàng cứu, chẳng phải sẽ khiến người ta tưởng Nham Ánh Cung dễ bắt nạt sao!
Phượng Quyết nói: "Liên Sơn phái tuy không còn huy hoàng như xưa, nhưng tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, đối phương lại không hề kiêng dè, còn dám ép Tuyết Bất Phàm nhảy vực?"
Sắc mặt nam tử trung niên càng khổ sở hơn.
Liên Sơn phái bây giờ còn có danh tiếng gì nữa, trên dưới môn phái gần nghìn người, chỉ có hai trưởng lão Kim đan kỳ, lứa trẻ không có một ai ra hồn! Tuyết Bất Phàm gánh vác hy vọng của toàn môn phái lại linh căn vỡ nát trở thành phàm nhân, chỉ khiến người ta thổn thức.
Hắn không nói gì, nữ nhân quỳ bên cạnh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Phượng Quyết, nói: "Cung chủ, đám tặc nhân kia được huấn luyện bài bản, tu vi trên chúng ta, vừa ra tay đã làm bị thương ba người bên ta, không giống phỉ tặc bình thường. Hơn nữa mục tiêu của chúng rất rõ ràng, sau khi đả thương người liền cướp túi trữ vật của chúng ta, xem ra là… nhắm vào lễ vật của Nham Ánh Cung mà đến."
"To gan! Ý của ngươi chẳng lẽ là những người này là do Nham Ánh Cung phái tới?" Tư Nghi đứng hầu dưới bậc thềm thay đổi hình tượng dịu dàng, trừng mắt giận dữ.
Nam tử trung niên mồ hôi lạnh "rào rào" chảy xuống, trên đường tới Nham Ánh Cung hắn đã có suy nghĩ này, nhưng không dám nói ra, không ngờ lại bị nha đầu không biết lựa lời này nói toạc ra.
"Tiểu Đào! Ăn nói hàm hồ gì vậy, còn không mau tạ lỗi với Cung chủ!"
Nữ tử tên Tiểu Đào mấp máy môi, bị ánh mắt sắc bén của Phượng Quyết quét qua, run rẩy nói: "Ta không nói là do Cung chủ phái người tới, chỉ là biết chuyện Nham Ánh Cung đền lễ chỉ có những người có mặt ở đó, thời gian từ lúc chúng ta rời khỏi Nham Ánh Cung đến khi gặp phải phỉ tặc ở núi Hồng Giao… quá trùng hợp."
Sắc mặt Tư Nghi thay đổi, ánh mắt nhanh chóng quét qua hai hàng cung nhân, hai hàng cung nhân xinh đẹp như hoa lộ vẻ kinh ngạc, đầu càng cúi thấp hơn.