Vợ Của Hệ Thống Là Phượng Ngạo Thiên

Chương 28

Phượng Quyết: “??”

03: “Sau khi ký sinh, chủ thể có thể trực tiếp gọi tên 03 trong đầu để nói chuyện với ta, không cần phải tự nói chuyện với không khí, rất tiện lợi, đề cử mạnh mẽ.”

Đầu Phượng Quyết từ từ ngả ra sau, sợ 03 đột nhiên chui vào trong đầu nàng.

“Không!” Nàng ngữ khí mãnh liệt từ chối.

03 không từ bỏ: “Thật sự không được sao? Thân thể của ta khi ký sinh còn nhỏ hơn cả tế bào—— nhỏ hơn cả hạt bụi trôi nổi trong không khí, chủ thể sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, ta cũng sẽ không làm chuyện gì khác, 03 có thể vào trong không?”

Có chút muốn trở lại mô hình nhiệm vụ trước kia, 03 không chịu khuất phục.

“03 muốn vào trong.”

03 cố ý nhấn mạnh: “Sẽ không đau đâu.”

Ta thấy ngươi muốn chết! Phượng Quyết giận dữ, đột nhiên đứng dậy, đập bàn, chỉ vào cửa sổ giận dữ nói: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Tư Nghi đang xử lý công việc trong cung ở phòng bên cạnh, ngọc điệp trong tay “bụp” một tiếng rơi xuống bàn, vội vàng chạy ra hỏi Phượng Quyết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại tức giận.

Gương mặt Phượng Quyết phủ một tầng đỏ nhạt, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ trong lửa. Nàng không nói không rằng, nhìn chằm chằm về phía trước.

Tư Nghi theo tầm mắt của Phượng Quyết, từ phía trước nhìn đến đầu vai, sau lưng.

Ngoại trừ không khí, không có gì cả.

Tư Nghi: ?

03 chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ cùng mây chịu phạt, dùng que diêm tháo hai vòng tròn đen xuống, giơ lên không trung nhìn nhìn.

Kỳ lạ, 019 rõ ràng rất hữu dụng mà.

Nhưng chủ thể của nó không những không trở nên thân thiết hơn, ngược lại cảm giác… càng hung dữ hơn.

“Bụp.”

03 ấn vòng tròn trở lại thân thể, trong gió lớn bay về phía trước, trong lòng nghĩ: Như vậy không được.

Nó thậm chí còn chưa cùng chủ thể quyết định phương hướng nhiệm vụ, ngược lại còn luôn chọc giận chủ thể, như vậy không có lợi cho công việc tiến hành.

Phải nghĩ cách.

Phi thuyền điêu long họa phượng của Nham Ánh Cung đáp xuống núi Hồng Giao, gần đó vẫn còn lưu lại dấu vết đánh nhau, cây đổ đá vỡ, máu me loang lổ.

“Đám người kia gϊếŧ những người khác không nói, còn phóng hỏa đốt thi cốt của bọn họ, nếu không phải ta và Lý trưởng lão bảo vệ thiếu gia rút lui, chắc chắn cũng sẽ chịu kết cục như vậy.” Tuyết Mộng Đào nói, nước mắt trào ra.

Phượng Quyết tâm trạng u ám cất bước xuống thuyền, tâm tình của nàng ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người trong Nham Ánh Cung, cung nhân thở mạnh cũng không dám, thấp thỏm chờ đợi chỉ thị của Phượng Quyết.

Tư Nghi tháo cây trâm cài tóc xuống, ngón tay bấm pháp quyết.

Một đôi bướm trên cây trâm đột nhiên sống lại, vỗ cánh bay về một hướng khác.

“Trước đó tặng cho các ngươi nhẫn trữ vật là do ta tự tay luyện chế, trên đó có pháp ấn do ta khắc, con bướm này có thể cảm ứng được pháp ấn tồn tại, đi theo con bướm có thể tìm được đám người kia ở đâu.” Tư Nghi nói.

Lý trưởng lão vừa nghe, mừng rỡ như điên: “Tốt quá rồi!”

Tư Nghi cười híp mắt tiếp tục nói: “Cũng có thể chứng minh đám người kia không liên quan gì đến Cung chủ của chúng ta.”

Nụ cười trên mặt Lý trưởng lão lập tức cứng đờ, lúng túng nói: “Ta chưa bao giờ nghi ngờ Cung chủ, Cung chủ sao có thể làm chuyện như vậy! Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta mau đi truy bắt đám người kia thôi!”

“Thiếu gia phải làm sao?” Tuyết Mộng Đào vội vàng hỏi.

Phượng Quyết khoanh tay đứng đó liếc Tuyết Mộng Đào một cái, lạnh giọng nói: “Hắn đã không còn là thiếu gia của ngươi, suy nghĩ kỹ xem nên gọi hắn là gì!”