Hôm nay không đồng ý việc chú Cố
chuyển về, cũng là có lý do, trong sách thể hiện tính cách khoa trương của nguyên chủ Hạ Uyển quá lớn so với cô hoàn toàn bất đồng.
Nếu cô quay về sẽ rất dễ bị lộ tẩy, hàng xóm lại coi cô là cô bé cô độc, rất nhiều người đã để ý đến chuyện đó nên có lẽ sẽ không an toàn như ở đây.
Theo những gì cô biết được trong sách, người dân ở thôn Đại Lý khá tốt, lại ở gần núi, tài nguyên vật chất phong phú, vẫn là ở trong thôn nghỉ ngơi vài năm.
Vừa nghĩ đến sự quan tâm chăm sóc của cấp trên, cô được trợ cấp hàng tháng hai mươi nhân dân tệ, tem phiếu công nhân, tem phiếu thực phẩm, tem thịt, tem than, tem vải và tem dầu, có sức cám dỗ lớn như vậy, thảo nào Trương Xảo Xảo lại âm mưu lừa nguyên chủ.
Khi cô đến nơi, Trương Xảo Xảo đã lấy giấy chứng nhận của cô và nói rằng cô ấy sẽ lĩnh trợ cấp hàng tháng giúp cô, sau đó gửi quê thông qua đường bưu điện cho cô.
Haha, Trần Thanh không biết viết cuốn sách này cho ai, nữ phụ cũng không xứng, chỉ là một tiểu bia đỡ đạn, viết cô mạnh mẽ chịu đựng, cùng bi thảm.
Hạ Uyển trở lại thôn thời điểm, đã là bốn giờ chiều.
Cô đói đến mức cô nghi ngờ mình sẽ ngất xỉu nếu không ăn gì đó.
Khi trở về nhà, thấy không có ai ở đó, đem đồ uống đã giấu uống ừng ực.
Loại bình này không thể để ở ngoài được, cô bước vào không gian thì phát hiện trên kệ cũng đã biến mất một thùng mì ăn liền, không nói gì, cô nhanh chóng đi ra ngoài mang bình nước vào, ăn hết thùng mì ăn liền.
Hạ Uyển ngồi dưới đất đem hết đồ ăn bỏ vào trong bụng, lúc này mới lấy lại sức lực.
Lúc này cô mới tò mò nhìn về phía cửa mây mù, Hạ Uyển ăn no quá không muốn đứng dậy nên cô nhích mông qua từng chút một, lại thử ném thùng mì ăn liền vào.
Hồi lâu không có phản hồi, cô lại ném chai nước vào, nhưng cũng không có phản hồi.
Lần này cô dũng cảm đưa tay ra, cảm thấy mát lạnh, xung quanh có sương mù, cuối cùng đưa tay vào trong.
Khi nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được hơi ẩm của sương mù. Khi mở mắt ra, xuất hiện trước mắt là một ngôi nhà hiện đại.
Nếu đồ đạc bên trong không giống nhà cô, cô sẽ tưởng mình đã trở về thực tại.
Khϊếp sợ đứng dậy sau, vừa bước tới một bước, cô đã đá văng thùng mì và chai nước uống mình ném vào.
Cô khϊếp sợ nhặt nó lên, nhìn về phía sau, ngạc nhiên nói: "Đây không phải là tủ lạnh nhà Vân Thư sao?"
Bất quá hai cánh cửa của chiếc tủ lạnh này đang mở, bên trong sương mù tràn ngập.
Nhìn vào trong phòng, có hai phòng ngủ và hai phòng khách, đồ đạc trong phòng màu trắng nguyên gỗ phong cách, nhìn qua rất ấm áp.
Hạ Uyển mang trong lòng tràn đầy khϊếp sợ đi quanh phòng, thậm chí còn mở vòi nước một chút, thấy có nước. Bật bếp ga lên là dùng được, còn phòng vệ sinh, a, đầy đủ hết.
"Trời ơi, tuyệt vời quá, cũng quá kỳ diệu đi, cô có phải hay không lại xuyên trở lại, không được cô phải nhanh chóng đi tìm Vân Thư."
Nói xong cô chạy ra cửa muốn đi ra ngoài.
Kết quả là cô bị một luồng điện giật ngay khi chạm vào tay nắm cửa.
“Không thể nào, không ra được?”
Vừa nói, vừa chạm một cái, căn bản không được.
Hạ Uyển không bỏ cuộc, cô tìm một chiếc thìa gỗ trong bếp và thử nhưng vẫn không có tác dụng.
Sau một thời gian dài loay hoay, cô đã tổng kết lại kinh nghiệm đọc tiểu thuyết trước đây của mình.
Có thể đây là một căn phòng trong không gian.
Giống như không gian trong một số tiểu thuyết, bên trong có một gian phòng nhỏ.
"Không tệ, không tệ, có một nơi như thế này là được rồi, trong không gian có chỗ ở, có lửa có nước, quả thực so với vị diện của Trần Thanh tốt hơn rất nhiều."
Hạ Uyển ngồi trên ghế sofa trong phòng khách một lúc, thậm chí còn xem TV.
Cô vào phòng ngủ một vòng, vốn cho là không có gì, kết quả ở đầu giường phát hiện một bức ảnh của Vân Thư.
"Vân Thư, tại sao lại có ảnh của cậu? Vân Thư, cậu ở đâu? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"