Khi Diêu Thành đang thảo luận về các món ăn với chị Ninh, anh đột nhiên nhận ra rằng trong nhóm thiếu một người, anh nhanh chóng hỏi: "Sao không thấy cô Vân?"
Câu hỏi của Diêu Thành đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Trương Hạo nhìn Lưu Vũ và nói: "Hai người không quay lại với nhau?"
Lưu Vũ ừ một tiếng: "Chị Ninh nói muốn dùng măng nấu canh. Tôi đào măng về trước, tưởng ba người ở cùng nhau."
Vừa dứt lời, Vân Thư xách giỏ đi vào nói: “Tôi đã trở lại.”
"Ồ, cô Vân lão sư, ngươi quá chậm."
Vân Thư một bụn gủy khuất, nhưng dù sao cũng là tiết mục, cô cũng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái trong quá trình ghi hình, loại tình huống này, cô đã gặp rất nhiều lần khi mới ra mắt, cô cũng đã thờ ơ với nó từ lâu nên cô không giải thích quá nhiều: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi về muộn."
"Nói cho tôi biết, tại sao chớp mắt một cái lại không thấy bóng dáng?"
Lưu Vũ vội vàng cầm lấy chiếc giỏ trong tay cô, nói: “Sao cô trở về?”
"Tôi đi bộ về."
Thẩm Quý Mộng ở một bên im lặng cười nói: “Đi bộ, quá nhanh.”
Vân Thư lười để ý tới mánh khóe nhỏ của cô ấy, diễn xuất ai không biết, lập tức nở ra nụ cười còn ngọt ngào hơn Thẩm Quý Mộng: “Tôi chạy như bay.”
Diêu Thành nhìn đồ ăn trong giỏ Vân Thư, cười lớn: "Trở về thật tốt. Hôm nay cô Vân làm hai món này là quan trọng nhất, một hồi nhất định phải khao."
"Nhất định, nhất định."
Tiếp theo, cả nhóm bận rộn giúp đỡ chị Ninh và Thẩm Quý Mộng. Họ nhiệt tình nấu bữa trưa và nhận được lời khen ngợi từ chủ nhà nghỉ. Tuy nhiên, những người đồng đội xuất sắc nhất cuối cùng lại rơi vào nhóm của Thẩm Quý Mộng.
Cho nên nói, nữ chính là nữ chính.
Số báo "Let"s Go, Us!" này cũng đã kết thúc.
Kết thúc buổi quay chụp, mới hơn ba giờ.
Sau khi tổ tiết mục hoàn thành công việc, mấy người lại cười lớn, đội trưởng Diêu Thành ở một bên mỉm cười nói với Vân Thư: “Vân Thư làm sao trở về? Lần này tôi sắp xếp sai lầm, tôi sẽ nói rõ ràng với hai chàng trai kia."
"Tôi đã đi nhờ xe của người khác về nhưng họ không cho phép quay chụp nên tôi chỉ có thể nói mình đi bộ trở về."
Chị Ninh ở một bên cười nói: “May mà em có xe đi nhờ, nếu không đường xa như vậy, đến nơi mọi người đã quay xong rồi. Vân Thư, quay tạp kỹ nhất định phải chú ý xung quanh, không thể chỉ lo hái rau nha. Người quay phim có thể phát hiện ra em biểu hiện không tốt nên bỏ đi. Cái này không nên trách người khác, bất quá em vận khí không tệ, gặp được người có thể cho đi nhờ.”
Vân Thư cười ngượng nghịu, không trả lời, đây rõ ràng là bọn họ cố ý, bây giờ lại nói cô quá cứng nhắc.
Ninh Đình không biết tại sao sau khi chuyện này kết thúc lại muốn nói những lời này với cô, chắc cũng không muốn cô nói gì, quay đầu lại nói với những người khác; “Có thể cùng mọi người ở chỗ này quen biết, cũng là duyên phận, chị ngày mai còn có việc, không thể ở lại lâu, các anh em, hẹn gặp lại.”
"Tạm biệt chị Ninh."
"Tạm biệt."
Thẩm Quý Mộng ở một bên tiến lên ôm Ninh Đình nói: "Chị Ninh, em sẽ nhớ chị."
“Nhớ chị, hãy nhắn tin cho chị.”
"Vâng."
Sau khi rời khỏi vòng tay của chị Ninh, Thẩm Quý Mộng thân thiện vẫy tay chào mọi người: “Em cũng nên đi, hẹn gặp lại mọi người.”
"Sau này gặp lại."
Vân Thư cũng vậy, chuyến bay An An mua vé vào khoảng tám giờ tối. Cô quay lại khách sạn thu dọn hành lý rồi đi đến sân bay.
Trên máy bay, An An thấp giọng nói với cô: “Chị Thư Thư, theo như em biết thì Ninh Đình và bà chủ của chúng ta không hợp nhau, hôm nay những gì cô ấy nói sau khi kết thúc là cố ý, có thể cô ấy đối với tất cả nghệ sĩ dưới trướng bà chủ đều như vậy. sẽ làm như vậy.”
"Thì ra là vậy, vậy cô ấy quá nhỏ mọn, không cạnh tranh được với bà chủ, liền chỉ nhắm vào nghệ sĩ dưới trướng người khác. Việc hôm nay chị bị họ bỏ quên chắc chắn là có người cố ý. Có rất nhiều người ghi hình chương trình, làm sao lại không nhìn thấy chị?"
"Đúng vậy. Chẳng lẽ là Ninh Đình làm sao? Chờ em trở về sẽ nói cho chị Diêu biết."
"Thật khó để nói."
Khi đến Nghiệp Thành thì đã hơn một giờ đêm.
Công ty phái xe đến đón bọn cô, đầu tiên là đưa Vân Thư về nhà, sau đó là An An.
Vân Thư biết lái xe cũng đã có bằng, nhưng cô không có xe, có lẽ cô không có tiền để mua, hoặc là cô không muốn xe rẻ mà xe đăt tiền lại không mua nổi, cho nên vẫn luôn kéo dài, chờ mua một chiếc xe hơi tốt.
Là người từng trải qua, rẻ hay đắt đều như nhau, chủ yếu là vấn đề tâm lý.
Nhưng mua một chiếc ô tô vẫn thuận tiện hơn. Nếu có như có thêm kịch bản, cô sẽ có thể mua được một chiếc ô tô trị giá hơn 100.000 nhân dân tệ.
Ngoài ra còn có các video ngắn. Cô mới chỉ tung ra ba hình ảnh minh họa trên một số nền tảng video ngắn, một trong số đó đã trở thành một hit nhỏ.
Dĩ nhiên tất cả những gì cô đăng tải chỉ là hình ảnh kèm theo các bước minh họa.
Một video lên xu hướng sẽ tăng hàng nghìn người hâm mộ, cô tin rằng những bức tranh của mình sẽ nổi tiếng, điều này cũng sẽ mang lại lợi ích.