Sau Khi Hủy Bỏ Hôn Ước, Tôi Nhờ Bạn Thân Nổi Tiếng Trong Giới Giải Trí

Chương 43: Kiếm tiền nuôi Lão Hạ

"Công ty hiện tại của cậu thế nào?"

"Không tệ, vừa ký hợp đồng thì đã cho tớ một cơ hội rất tốt để lộ diện, để tới kể cho cậu nghe những chuyện đã diễn ra trong đợt ghi hình lần này, haha. Ở đó tớ đã gặp một người đàn ông rất tuấn tú."

"Rất đẹp trai, trong sách so với nam chính đẹp trai hơn rất nhiều?"

"Đường nét khuôn mặt đạt tỷ lệ vàng, khí chất cao quý, phong thái dịu dàng, cả người toát ra một cổ mị lực, rất mê người. Cậu biết, đó chính là mẫu người mà tớ thích."

"Biết biết, kiểu người hoàn hảo như vậy, thật khó, trong tiểu thuyết có kiểu hình nhân vật này, cũng là nghệ sĩ sao?"

“Hắn là một người đi đường rất giàu có, tớ không nhớ ra, cuốn tiểu thuyết kia tớ còn chưa xem xong.”

"Cái gì, cậu thích ?"

"Thích gì? Hiếm thấy có người đẹp trai lại giàu có như vậy, tớ chỉ cảm khái. Đúng rồi, mấy ngày nay nữa tớ không ở đây, nếu cậu cần gì thì ngày mai tớ sẽ đi mua cho."

“Mua mấy cái bánh bao, cháo, mì sợi, chỉ những món đơn giản thôi. Ở cơ sở thanh niên trí thức, đồ ăn không nhiều, liền muốn ăn những thứ này, hàng ngày đi làm, tớ có thể thêm những bữa ăn phụ.”

"Không phải là cậu không có tiền sao? Để tớ tìm cho cậu chút tiền tệ thời đó. Cậu cũng nên nhanh chóng thuê một gian nhà để chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào."

"Người sưu tầm tiền tệ thời đó không nhiều, căn bản không dễ tìm. Hơn nữa, chúng ta không cùng một thời không. Hoa qua hôm trước cậu chuẩn bị, tớ mang lên huyện bán hết rồi, tiếc là không đủ tiền thuê phòng.”

"Vậy ngày mai tớ sẽ mua cho cậu một ít trái cây. Bên đó cái gì dễ bán nhất?"

"Gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu, thịt, đều thiếu, có thể bán được, chúng ta không phải có không gian sao? Bây giờ có cậu, ở đây kiếm mười nghìn nhân dân tệ một năm sẽ không thành vấn đề." Trong sáu hoặc bảy năm, tớ sẽ có 60.000 đến 70.000 nhân dân tệ. Đến lúc đó, tớ có thể vào đại học, mua nhà ở Bắc Kinh, tham gia một lớp học thanh nhàn. sau đó liền nghỉ hưu.

Tất nhiên, tớ phải lo lắng cho cậu. Dù sao thì cậu mới bắt đầu sự nghiệp đã gặp biến cố, nợ rất nhiều.”

"Tuyến mười tám thì sao? So với cậu cũng nhiều tiền hơn. Dĩ nhiên, hiện tại tớ thực sự không có tiền để nhập hàng số lượng lớn cho cậu, nhưng một hai nghìn tệ gạo, bột mì vẫn có thể, cậu đừng khách khí với tớ.”

"Được rồi, vậy ngày mai cậu mua một ít, trước mắt tớ sẽ kiếm lại tiền thuê phòng."

Hai người thật vất vả mới gặp nhau, nói chuyện tới rất khuya mới ngủ.

Ngày hôm sau, chị Diêu gọi tới: ”Thư Thư, lần này ghi hình xong em hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Nhớ đừng ăn quá nhiều. Em liên hệ với thầy Lương đi nhé. Khi nào có lịch học, chị sẽ điều xe công ty đến đón em.”

“Chương trình tạp kỹ sẽ được phát sóng vào tuần tới. Hãy xem hiệu quả. Nếu như tốt, nhất định có thể mang đến cho em một ít tài nguyên.”

"Được ạ, làm phiền chị Diêu."

"Em là nghệ sĩ do chị dẫn dắt, chị không quan tâm thì ai quan tâm. Nhân tiện, chị đã sắp xếp giáo viên dạy múa cho em, buổi chiều em đến công ty gặp một chút đi."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại của chị Diêu, Vân Thư xem thời gian đã hơn bảy giờ, cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu bắt taxi đến chợ đầu mối gần đó, mua hai trăm cân gạo và hai trăm cân mì, mua thêm năm mươi cân đường nâu, hai trăm cân thịt lợn, hai mươi con gà, hai mươi con vịt.

Chỉ một lượng thức ăn nhỏ như vậy cũng đã có giá hơn 3.000 nhân dân tệ, chủ yếu là do thịt lợn đắt tiền.

Lão Hạ nói đúng, cô hiện tại thật sự không có khả năng dự trữ hàng hóa, phải nhanh chóng kiếm tiền, ai có thể nghĩ tới trong tủ lạnh còn có bạn thân chờ cô nuôi.

Cuối cùng, cô thuê một chiếc, cho anh ấy thêm một trăm nhân dân tệ, để đưa anh ấy vận chuyển đồ lên lầu giúp.

Người tài xế tưởng cô mở tiệm cơm, mua nhiều cùng lúc nhiều đồ như vậy, trực tiếp vận chuyển.

Anh ấy tò mò hỏi: "Cô Vân, cô mua nhiều như vậy, có thể ăn hết sao?"

Vân Thư trang bị đầy đủ, anh ấy nhìn không ra, vì thế thấp giọng giải thích: “Tôi là người dẫn chương trình thực phẩm, cần nguyên liệu tương đối nhiều.”

"Ồ ồ."

Về đến nhà, mới hơn chín giờ, Vân Thư liền kéo túi đồ vật vào trong không gian.

Đã lâu không thấy Hạ Uyển đến, cũng biết cô ấy đã đi làm. Hạ Uyển - cô ấy thực sự đã biến thành một thiếu niên mười bốn tuổi.

Nhưng may mắn thay, cô cũng trẻ hơn rất nhiều. Nhà họ Vân có một cô con gái ở độ tuổi hai mươi bốn, đang trong độ tuổi trưởng thành.