Mà khoan đã, cái thằng Ron này mới chửi xéo là hắn bị điên phải không? Percival quay sang cho Ron đôi mắt mang hình viên đạn. Ron cũng nhận ra mình vừa lỡ mồm nên giơ hai tay đầu hàng.
- Tớ cảm thấy tuy giá cao nhưng vẫn tiền nào của nấy. Quần áo rất hợp thân, thoải mái, thẩm mỹ cũng cao nữa.
Percival tiện thể quảng cáo cho nhãn hàng tương lai của mình luôn. Nhưng Ron nghe vậy thì trợn trắng mắt bĩu môi.
- Này không phải là chuyện đương nhiên. Nếu giá trị không tương xứng thì ai mà để ý. Chỉ là những cửa hàng khác chất lượng cũng tạm, giá lại không cao như vậy. Hơn nữa mua đồng phục không ai mua hàng định chế. Không nói đến việc sử dụng thường ngày làm hư hỏng, chúng ta có bảy năm học ở Hogwarts. Tính ra thì ít nhất là phải vì kích cỡ đổi đồng phục 2 đến 3 lần.
Bây giờ nghe Ron phân tích thì Percival cũng có cảm giác mình hơi điên. Cho nên lý do François dùng kính ngữ với mình là đây sao. Người bình thường nào mà lại đi định chế đồng phục. Nhưng hiển nhiên Percival không thể thừa nhận rằng bản thân bị điên được, hắn chỉ có thể ra vẻ đây là ca có tiền.
- Ngay cả nhà Malfoy cũng không thường xuyên đến Twilfitt and Tatting"s định chế quần áo mà khi đi mua đồng phục cũng chọn Madam Malkin.
Ron có vẻ là đã bình tĩnh trở lại. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn nói chuyện với Percival mà đã kinh hách không biết bao nhiêu lần.
- Malfoy là ai? Mà làm sao cậu biết được thông tin này?
- Ách, là một gia tộc có tiền. Còn cái kia… thì tớ vô tình nghe đến.
Ron hơi lắp bắp trả lời Harry. Cũng không thể nói với bằng hữu là nghe cha mình chửi đổng ở nhà đi.
Percival bóc viên kẹo cho vào mồm, nhìn hai người đùa giỡn. Hắn định sẽ gửi thư cú mèo hỏi François một chút. Chỉ là tới lúc nhận được câu trả lời của François thì hắn hơi ngạc nhiên. Khi nói về Madam Malkin thì François nhận đồng người này, cũng cảm thấy đây là một đối tượng hợp tác tốt. François còn nói là nàng giống hắn cũng là một Grand Tailor (bậc thầy chế tạo pháp bào), chỉ có điều hai người có phương hướng kinh doanh khác nhau mà thôi.
François định giá cao một là vì hắn đáng giá như vậy, hai là để hạn chế khách hàng đổ xô tìm đến hắn vì danh tiếng. Số lượng quần áo hắn có thể làm với chất lượng tốt nhất là có hạn lượng. Hắn lại muốn luyện tập nâng cao tay nghề. Cho nên François chỉ nhận định chế là để số lượng khách hàng tìm đến hắn lại càng hạ thấp hơn nữa.
Tỉ như quần áo hắn may cho Percival, ngoại trừ chi tiết ngoại hình, còn có vài loại bùa chú được yểm có thể tồn tại được nhiều năm. Vì Percival yêu cầu là đồng phục nên bùa chú sử dụng chỉ là vài loại đơn giản. Chứ nếu như định chế quần áo có các loại bùa bảo hộ cường đại thì giá cả sẽ lật lên làm nhiều lần. Percival là trùng hợp định chế đồng phục không cần nhiều loại bùa chú yểm lên cho nên giá cả gốc không cao, cuối cùng còn được định thấp hơn bình thường là vì đã trừ phí thiết kế cùng được ưu đãi do François rất thích ý tưởng mới lạ mà Percival cung cấp.
Còn Madam Malkin thì chọn giá thấp, lượng khách hàng nhiều. Danh tiếng của bà ở đó nên có rất nhiều người tìm đến. Đương nhiên với số lượng lớn như vậy thì quần áo không thể thiết kế tỉ mỉ được. Madam Malkin thiện dùng ma pháp chế tạo quần áo. Có thể hiểu như hàng sản xuất hàng loạt vậy. Nàng chỉ để tâm chất lượng quần áo không quá thấp là được. Còn lại thời gian bà cũng luyện tập tay nghề. Bà cũng đôi lúc nhận đơn hàng định chế. Tuy giá cả không cao vì cửa hàng bà có tiếng lượng sản quần áo giá thấp, nhưng tính ra thì kỳ thật cũng không thấp.