Điều đó khiến Thiên Chi hoàn hồn, cô thu lại những sợi dây leo.
“Xin lỗi bác sĩ Lục, tôi vẫn chưa quen lắm.” Cô xấu hổ cuộn những cành cây thành một nhúm nhỏ — đôi khi cô suýt quên mất mình là con người, chứ không phải là một cái cây.
Hơn nữa, dịch của loài thực vật xinh đẹp trước mặt thơm ngọt đến mức khiến cô gần như theo bản năng mà bò lên.
“Xin cô đừng xin lỗi tôi, đây là lỗi của tôi.” Người đàn ông thở dốc hai lần, lập tức gọi dữ liệu của Thiên Chi ra kiểm tra.
“Trong khi cô vẫn chưa hiểu rõ về việc xoa dịu tinh thần, mà tôi lại để lộ thể tinh thần và để cô chạm vào — đó là thất trách của tôi.”
Tinh thần thể của hắn vừa bị Thiên Chi chạm vào, khiến đầu óc hắn đặc biệt thanh tỉnh và dễ chịu. Nhưng hắn chưa kịp quan tâm đến bản thân.
Hắn nhớ rõ cấp độ tinh thần lực của Thiên Chi — chỉ ở cấp thấp nhất, cấp D. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã xoa dịu tinh thần cho hai người lính gác cấp S, điều này rất dễ gây ra tổn thương tinh thần không thể phục hồi cho người dẫn đường.
Nếu vì hắn mà Thiên Chi xảy ra vấn đề gì, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Nhưng dữ liệu trên bảng khiến đôi mắt phượng của Lục Trầm Châu mở to kinh ngạc.
Cấp C?
Lục Trầm Châu nhớ rất rõ loại hình tinh thần của Thiên Chi — là loại trị liệu xâm nhập, cực kỳ đặc biệt.
Giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của loại năng lực đó.
Những dòng cảm xúc tắc nghẽn và tích tụ bị nhánh lá nhỏ xâm nhập vào, từ từ cạy mở, khiến những cảm xúc đau đớn và nhơ nhớp dần tuôn ra.
Và cả cảm giác dễ chịu không thể giải thoát kia được bao bọc và liếʍ láp bởi những chiếc lá của dây leo…
“Bác sĩ Lục, tôi có gì không ổn sao?” Thiên Chi nhìn vẻ ngạc nhiên của hắn, hỏi.
“Tinh thần lực của cô vô cùng dồi dào, giống như những cành lá của cô vậy, có sức sống mãnh liệt.” Lục Trầm Châu, với tư cách là bác sĩ trưởng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người dẫn đường có thể tiến hóa nhanh như vậy.
Không chỉ không bị lính gác hút cạn tinh thần lực hay nuốt chửng, mà còn có thể chuyển hóa cảm xúc tiêu cực của lính gác thành năng lượng sinh trưởng.
Biết đâu… cô sẽ trở thành người dẫn đường mạnh nhất của đế quốc.
“Ồ, cảm ơn bác sĩ đã khen.” Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt đen long lanh, chậm rãi suy nghĩ như một loài thực vật thật sự.
Ngón tay người đàn ông lại khẽ run: “Cô khách sáo quá rồi.”