Hai người phụ nữ đánh nhau khó phân thắng bại, Đàm Tố Ninh xem mà khá phấn khích.
Đúng lúc này, lại có người đến cổng đại viện, Đàm Tố Ninh nhận ra có người nhìn cô, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.
Đàm Tố Ninh trong lòng khẽ động, lập tức lùi lại mấy bước.
Thật đáng sợ, cô cảm thấy mình như thành kẻ phụ tình.
Đàm Tố Ninh thu liễm tinh thần, cẩn thận đánh giá khuôn mặt đối phương, cuối cùng cũng xác định người đàn ông mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm cô chính là Tào Đại Vũ.
Trong ký ức của nguyên chủ, ấn tượng về Tào Đại Vũ không tệ, dù sao cũng đã ở bên nhau mấy tháng, cũng thật lòng muốn có một kết cục tốt đẹp.
Tào Đại Vũ không cao to lắm, cao khoảng một mét bảy lăm, thân hình gầy gò như phần lớn mọi người thời đại này, khuôn mặt khá đẹp trai, lúc này biểu cảm lại có chút đáng thương.
Lúc đầu khi nhà họ Giang đề cập đến chuyện đổi hôn, nguyên chủ cũng đã nói với bố mẹ nhà họ Đàm rằng mình có đối tượng nhưng hai người căn bản không quan tâm đến chuyện này, trực tiếp bắt cô chia tay, nguyên chủ kiên trì, đổi lại chỉ là những lời trách mắng.
Còn Tào Đại Vũ thì khuyên nguyên chủ cùng hắn xuống nông thôn, đến nông thôn họ không chỉ có thể theo đuổi giá trị cuộc sống mà còn có thể bên nhau mãi mãi. Nguyên chủ cũng động lòng, chỉ là sau đó khi chuẩn bị đăng ký thì bị Lương Mỹ Phượng phát hiện, trực tiếp phá hỏng.
Đàm Tố Ninh chỉ nhìn hai người đánh nhau là đã không còn hứng thú với Tào Đại Vũ chút nào.
Thật ra lúc này cô nhanh chóng tìm người khác để kết hôn là cách giải quyết tốt nhất nhưng nếu thực sự gả vào nhà như vậy thì cũng sẽ có vô số phiền phức.
Thôi bỏ đi, cô xuyên đến vùng đất xa lạ này không muốn lo lắng cho cả một gia đình, còn hai ngày nữa, cô nhất định có thể nghĩ ra cách khác.
Đàm Tố Ninh chỉ nhìn đối phương một cái rồi dời mắt đi, sự lạnh nhạt của cô khiến Tào Đại Vũ đau lòng đến mức không thở nổi, mắt nhìn chằm chằm Đàm Tố Ninh suýt chút nữa thì rơi lệ.
Lúc này, quản lý khu tập thể là bà Lưu từ bên ngoài mua thức ăn về, thấy mọi người vây ba lớp ngoài ba lớp xem đánh nhau, vội vàng xua đuổi: "Nhanh đi làm đi, còn muốn làm việc không, các người không thể ăn không của nhà nước được."
Khu tập thể này trước đây là sân nhà của một địa chủ, trước sau có hai dãy nhà, có tám hộ gia đình, bà Lưu là người được mọi người bầu ra để quản lý, rất có uy tín trong khu tập thể. Bà Lưu vừa quát lên, mọi người liền chuẩn bị tản đi, chỉ là lúc đi ánh mắt vẫn dừng lại trên người hai người đang đánh nhau có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối cái gì?
Tiếc là không thể xem đánh nhau nữa.
Bà Lưu thấy Đàm Tố Ninh đứng đó không khỏi quát: "Tố Ninh, sao cháu lại thế, sao không mau tiến lên can ngăn đi."