Núi non trùng điệp, tiên vân lượn lờ.
Trên cánh cổng hùng vĩ uy nghiêm khắc bốn chữ “Thánh Địa Hi Hòa”, nét chữ cổ kính, sắc bén.
Quảng trường bên trong sơn môn, người đông như mắc cửi, chỉ những đôi mắt của người đã bước lên con đường tu hành mới có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của các vị tiên nhân ở nơi cao nhất phía xa.
“Người đầu tiên, Tô Chước!”
Giọng nói trầm hùng của trưởng lão vang lên, cho dù khoảng cách có xa gần bao nhiêu cũng đều có thể truyền đến tai tất cả mọi người.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
Tô Chước!
Đại tiểu thư của Tô gia Tiên môn!
Ở Huyền Mông giới, các thế lực lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, mỗi thế gia đại tộc chiếm cứ một phương, nhưng được người người ngưỡng mộ nhất chính là “Nhất Thánh, Nhất Tông, Thập Môn”.
Đứng đầu “Nhất Thánh” chính là Thánh Địa Hi Hòa, truyền thừa vạn năm, gần như đứng trên tất cả các thế lực khác.
Các thế gia đại tộc đều lấy việc đưa thiên chi kiêu tử nhà mình vào Thánh Địa Hi Hòa làm vinh dự.
Điều này không chỉ thể hiện hậu bối của họ được hưởng thụ tài nguyên tu luyện và truyền thừa tốt nhất thiên hạ, còn mang theo kỳ vọng làm rạng rỡ tổ tiên và phụng dưỡng gia tộc. Nếu tu luyện thành đại năng, chỉ cần ban chút lợi ích cho hậu bối cũng là cơ duyên hiếm có mà nhiều người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cũng không được.
Thế gia có lão tổ che chở mới có thể phát triển thành đại tộc Tiên môn, điều này ai cũng biết.
Tuy nhiên, thiên đạo khó dò, đại năng lại hiếm hoi.
Tu tiên giả thất bại trên con đường tu luyện là chuyện bình thường.
Người có thể vào Thánh Địa Hi Hòa đúng là vạn người có một.
Chín mươi chín phần trăm người có mặt ở đây đều đến để thử vận may.
Nếu quảng trường không có trận pháp không gian, chắc chắn không chứa nổi lượng người gần như đủ lấp đầy vài tòa thành này.
Trước khi đại điển kiểm tra thiên phú bắt đầu, nghi thức khảo nghiệm tiến vào thánh địa của các đệ tử tiên môn mới là thứ được mọi người chú ý nhất.
Người được trưởng lão xướng danh đầu tiên lại càng là nhân tài kiệt xuất trong số những thiên chi kiêu tử.
Sau khi trưởng lão đọc tên Tô Chước, hầu như tất cả những người đang chờ khảo nghiệm đều bàn tán về nàng.
“Người so với người, đúng là tức chết người mà! Chúng ta vào được thánh địa đã là làm rạng danh tổ tiên rồi, còn người ta đầu thai tốt, được lão tổ phù hộ, sinh ra đã ở ngay thánh địa…”
“Không phải ai sinh ra ở thánh địa cũng là thiên tài, vị Tô đại tiểu thư này mới thật sự là thiên tư trác tuyệt.”
“… Ngươi không biết sao? Nàng ấy là Thiên Linh Căn! Mười hai tuổi đã đạt Tiên Thiên cảnh!”
“Ngươi nói là Tiên Thiên cảnh ư?! Truyền thuyết kể rằng lão tổ Hi Hòa tu luyện đến Tiên Thiên cảnh cũng đã ba mươi tuổi rồi… Thiên tư của nàng ấy thật đáng sợ!”
“Không, không, không, lão tổ Hi Hòa vốn là phàm nhân, một đêm nhập đạo, nói là siêu phàm thoát tục cũng không quá trớn!”
“Thiên tài như Tô Chước, tám phần là nhờ xuất thân hiển hách, không biết truyền thuyết có phải thật hay không, lão tổ Tô gia sắp tọa hóa, toàn bộ Tô gia dốc toàn lực nâng đỡ nàng ấy, nếu không địa vị của họ chắc chắn sẽ suy tàn trong vòng trăm năm. Giờ có vị đại tiểu thư này, xem ra vận số Tô gia vẫn chưa hết!”
“…”
Nghe kể về những chiến tích của Tô Chước, đám thiếu niên không khỏi kinh hô.
Một thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh họ nhìn sang, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng.
Tô đại tiểu thư gì chứ? Chỉ là kẻ mạo danh, tú hú chiếm tổ chim khách mà thôi.
Không bao lâu nữa, sự thật sẽ được phơi bày.
Đến khi bộ mặt thật của Tô Chước bị vạch trần, những kẻ tâng bốc nàng ấy hôm nay, nhất định cũng sẽ là những kẻ đạp nàng xuống vực sâu nhất.