Em Gái Xinh Đẹp Của Bạn Tốt Thật Khó Chiều

Chương 8: Mập mờ

Động tác của anh không mạnh, Trình Tiểu Nguyệt hoàn toàn không thấy đau, ngược lại còn vui vẻ ngẩng đầu lên, tò mò hỏi:

“Giang Kiến Xuyên, sao anh biết ưu điểm lớn nhất của em là thành thật vậy?”

Giang Kiến Xuyên cười nhạt một tiếng, nhìn dáng vẻ vô tư không tự nhận ra bản thân của cô bé, cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.

“Còn thành thật?”

Anh kéo dài giọng, nghe vừa lười biếng vừa hờ hững, không chút khách khí mà vạch trần:

“Anh chỉ là nể mặt em trước cô giáo thôi. Chứ năm em bốn tuổi đã biết nói dối rồi.”

Trình Tiểu Nguyệt lập tức giật mình, tròn mắt ngạc nhiên:

“Sao anh biết năm em bốn tuổi đã biết nói dối?”

Giang Kiến Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn với biểu cảm sinh động của cô bé, khóe môi bất giác cong lên:

“Bởi vì anh biết, dù giáo viên mầm non có phát điên thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào tè dầm lên quần của em được.”

Trình Tiểu Nguyệt: “???”

Trình Tiểu Nguyệt: “.....”

Cô bé sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không ngờ Giang Kiến Xuyên lại biết chuyện này. Trong chớp mắt, cô có cảm giác như vừa bị bóc trần hết gốc gác, vừa xấu hổ vừa kinh hãi.

Nhưng nghĩ lại thì, Giang Kiến Xuyên là người đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, đúng là trước mặt anh, cô chẳng có lấy một chút riêng tư nào.

Cảm giác bị lật tẩy khiến Trình Tiểu Nguyệt lập tức thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng lên. Cô bé chống nạnh, hùng hổ phản bác:

“Chuyện đó chưa chắc đã đúng! Anh đâu có nghiên cứu về sự đa dạng sinh học đâu mà dám khẳng định!”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận, cuối cùng Giang Kiến Xuyên cũng có chút lương tâm, không trêu chọc cô bé nữa.

Anh khẽ mím môi, đi đến bên cạnh xe, mở cửa. Nhìn cô bé vừa lẩm bẩm vừa theo lẽ thường mà cúi người chui vào trong, anh mới buồn cười đóng cửa xe lại, vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.

Trên suốt quãng đường về nhà, Trình Tiểu Nguyệt ngồi ở ghế phụ, xụ mặt không thèm nói với anh câu nào.

Giang Kiến Xuyên đã quá quen với tính khí trẻ con của cô bé, cũng không có ý định dỗ dành.

Từ khi anh dọn đến đây lúc năm tuổi, đã biết cô bé này rồi.

Cô là con gái duy nhất trong nhà, lại là em út, nên từ nhỏ đã được nuông chiều đến mức tính khí có phần ngang bướng. Nhưng cô cũng thuộc dạng giận nhanh quên nhanh, không cần dỗ dành, chỉ cần để yên một lát là tự cô sẽ vui vẻ lại ngay.

Vậy nên, Giang Kiến Xuyên cũng không làm phiền cô bé nữa, chỉ im lặng lái xe về khu chung cư, đỗ xe vào hầm.

Vừa dừng xe, Trình Tiểu Nguyệt đã tự mình mở cửa bước xuống. Không đợi Giang Kiến Xuyên tắt máy, cô bé đã vội vã đeo cặp chạy vào khu thang máy.

Lúc thang máy xuống đến tầng hầm, Giang Kiến Xuyên cũng vừa lúc khóa xe xong, bước vào.

Hai người cùng vào thang máy.

Anh ấn số tầng, sau đó lại là một khoảng im lặng kéo dài.

Giang Kiến Xuyên cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, trả lời một tin nhắn nào đó, trông có vẻ khá nghiêm túc.

Trình Tiểu Nguyệt biết anh được rất nhiều nữ sinh yêu thích, chắc là đang nhắn tin với ai đó có quan hệ mập mờ. Vì vậy, cô bé rất biết điều mà không quấy rầy anh, chỉ nắm chặt quai cặp, buồn bực đứng yên một góc.

Thang máy lên đến tầng 15.

Cửa vừa mở, liền trông thấy Trình Chú vừa về đến nhà.

Anh đang nhập mật mã mở khóa cửa, nghe thấy tiếng thang máy liền quay đầu lại, nhìn thấy Giang Kiến Xuyên và Trình Tiểu Nguyệt một trước một sau bước ra, liền hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên:

“Hai người sao lại về cùng nhau?”