Triệu Tiểu Hàng mang theo đồ ăn đã nguội lạnh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, người phụ nữ trung niên đang ngồi bên giường bệnh cúi đầu gọt táo, nghe thấy tiếng động phía sau cũng không ngẩng lên mà trách mắng: “Bảo đi mua cơm sao lâu như vậy? Bố của con chờ không được nên xuống lầu trước để nộp tiền viện phí cho Tiểu Hải rồi.”
“Con...” Triệu Tiểu Hàng sờ mũi, “Trên đường gặp một vị đại sư.”
Mẹ Triệu nghiêng đầu sang, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Triệu Tiểu Hàng còn có một cô gái cao gầy đứng đó.
“Đại sư?”
“Đúng, đại sư.”
Triệu Tiểu Hàng nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra cho mẹ nghe.
Con trai lớn từ nhỏ đã có thể nhìn thấy ma quỷ, cho nên mẹ Triệu tin tưởng tuyệt đối vào những chuyện không khoa học này.
Nghe nói cô gái trước mắt này có pháp lực cao thâm, còn cứu được con trai ngốc của mình một mạng, ánh mắt của bà trở nên nóng bỏng: “Đại sư, ngài họ gì?”
Diêm Húc lễ phép gật đầu: “Tôi họ Diêm, tên là Diêm Húc.”
“Diêm đại sư!” Mẹ Triệu vội vàng đặt nửa quả táo đã gọt xuống, rút tờ giấy lau tay.
Bà lấy từ trong tủ đầu giường ra một chiếc cốc giấy sạch sẽ, rót đầy nước ấm rồi đưa cho Diêm Húc: “Đại sư, ngài có cách nào cứu Tiểu Hải nhà tôi không?”
Diêm Húc nhận lấy cốc nước, nói lời cảm ơn, nghiêng đầu liếc nhìn đứa trẻ nằm trên giường bệnh.
Triệu Tiểu Hải nhắm chặt hai mắt, mặt không chút máu, chỉ nhờ vào những ống cắm trên người mà miễn cưỡng duy trì sự sống.
“Nó bị hồn phách lìa khỏi cơ thể dẫn đến hôn mê bất tỉnh, chỉ cần hồn phách của nó quay về, nó sẽ tỉnh lại.” Diêm Húc nói rõ từng chữ, “Hồn phách lìa khỏi cơ thể không phải là chuyện nhỏ, nếu thời gian hồn phách lìa khỏi cơ thể quá lâu thì sẽ hồn bay phách tán, vậy coi như là chết thật.”
Mặt mẹ Triệu trắng bệch, môi run rẩy: “Vậy, vậy ngài có thể tìm về hồn phách của nó không?”
Diêm Húc đi đến trước giường bệnh, ngón trỏ chạm vào giữa trán Triệu Tiểu Hải.
Một lúc sau, cô chậm rãi mở miệng: “Hồn phách của nó hiện giờ đang bị giam giữ, không thể triệu hồi về được, nhất định phải tự mình tìm được hồn phách của nó rồi mang về mới được.”
“Bị giam giữ?” Hai chân mẹ Triệu mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Đại sư, van cầu ngài hãy cứu Tiểu Hải với!”
“Chỉ cần tìm được hồn phách của nó mang về thì nó sẽ tỉnh lại.” Diêm Húc thu tay lại, hơi nhíu mày, “Trước khi nó gặp tai nạn xe cộ có gì bất thường không?”
“Bất thường...” Mẹ Triệu lẩm bẩm, tay phải đột nhiên nắm lại đấm vào lòng bàn tay trái: “Có! Tiểu Hải từ nhỏ đã rất thông minh, hiểu chuyện — Đây không phải là tôi làm mẹ nên nói quá, ai quen biết Tiểu Hải đều nói nó thông minh không giống những đứa trẻ cùng tuổi."
“Tóm lại, đứa trẻ này bình thường rất ít khi khiến người khác lo lắng, nhưng vào ngày xảy ra chuyện, khi tôi dắt tay nó băng qua đường, nó đột nhiên dùng rất nhiều sức hất tay tôi ra, lao ra giữa đường."
“Lúc đó vừa đúng lúc có một chiếc xe lao tới, cũng may chiếc xe đó đã kích hoạt phanh tự động, tài xế cũng phản ứng nhanh chóng đạp phanh kịp thời, nhờ vậy mà Tiểu Hải giữ được mạng. Nếu không phải phanh kịp thời, với tốc độ của chiếc xe lúc đó, nó có thể đã mất mạng...”
Mắt mẹ Triệu đỏ hoe, nghẹn ngào nói tiếp: “Thực ra tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, Tiểu Hải tính tình rất tốt, bình thường rất cẩn thận về an toàn, chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm, cũng không biết hôm đó nó bị sao nữa, tại sao lại..."
“Hơn nữa bình thường khi băng qua đường tôi đều nắm tay nó rất chặt, nhưng lúc đó nó vùng ra với một lực rất mạnh, hoàn toàn không giống như lực của một đứa trẻ bằng tuổi.”
“Tôi hiểu rồi.” Diêm Húc rút vài sợi tóc của Triệu Tiểu Hải, vẫy tay với mẹ Triệu: “Tôi đi tìm hồn phách của nó về trước, mọi chuyện đợi nó tỉnh lại rồi nói.”
Lúc chạng vạng tối, ánh mặt trời đỏ rực lặn về phía tây.