Thịt gà nướng cùng thỏ hoang xào, thực sự rất ngon. Đã lâu lắm rồi các nàng chưa được ăn.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!” Quý nhị ca nghiêm giọng ngắt lời, quay sang trừng mắt nhìn Quý nhị tẩu: “Lúc trước đại tẩu đòi phân gia, ngươi không phải đồng ý rất nhanh sao? Nếu chân hắn khỏi hẳn, đi săn được, liệu hắn còn đem thịt chia cho chúng ta sao? Ngươi tưởng Quý Hoài là kẻ ngốc à?”
Quý nhị tẩu bị mắng, vội rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp: “Lý lang trung từng nói chân hắn không chữa được, nhưng ngươi nhìn xem, mấy ngày nay khí sắc hắn tốt lên rất nhiều. Hơn nữa, tam đệ cũng không phải là người nhỏ mọn. Dù đã phân gia, vẫn dùng chung bếp mà? Hắn chắc chắn không ăn mảnh. Ta thật lòng mong hắn khỏe, như vậy cả nhà đều sẽ khá hơn.”
Lý lang trung từng nói Quý Hoài sẽ phải chịu cảnh què quặt suốt đời, nàng ta vì sợ bị liên lụy nên mới nghe theo lời Quý đại tẩu, vội vã đòi phân gia. Khi ấy, Quý Hoài quả thật nửa sống nửa chết, nàng còn tưởng hắn chẳng qua khỏi. Ai ngờ, hắn lại ngày một tốt lên.
Nghe nàng nói, Quý nhị ca cũng trầm ngâm.
Vô luận bọn họ làm ra sự tình quá phận đến đâu, Quý Hoài vẫn không nổi giận, cũng chẳng khi nào ghi hận trong lòng. Qua một đoạn thời gian, có món gì ngon lành, hắn vẫn nghĩ đến bọn họ.
Trong nhà, mọi người dùng chung một bệ bếp, có gì ngon lạ nào giấu được? Lẽ nào phải lén lút mang đi ăn một mình?
Hắn cũng mong Quý Hoài chóng lành, nhưng chuyện phân gia chẳng phải vì Quý mẫu đã khuất hay sao? Khi trước, lúc phân gia, bọn họ cũng đã chia cho Quý Hoài một túi gạo, nào có thể xem là quá đáng?
Quý đại ca cũng đã ra đồng làm việc, Quý đại tẩu còn ở nhà. Hôm qua nàng ta để ý, lương thực nhà Quý Hoài chỉ đủ dùng trong một ngày, nàng tò mò muốn xem hôm nay không còn gạo, Đường Tú Nhi sẽ xoay xở thế nào.
Bọn họ có thể đổi gạo cũng chỉ trông chờ vào con gà mái già kia. Nhưng gà mái già vẫn còn đó, mà rau cỏ trong ruộng cũng chẳng mọc được bao nhiêu, từ nay đến khi thu hoạch vẫn còn rất lâu.
Thấy Quý Hoài ngồi đan sọt tre trong sân, Quý đại tẩu cố ý bước tới, ngó nghiêng rồi buông lời: “Hôm nay sao không thấy Tú Nhi? Còn chưa ngủ dậy ư?”
Nói đoạn, nàng lại quay đầu liếc nhìn phòng chứa đồ, miệng nói: “Ôi trời, bên trong tối om thế kia, cái nhà nhỏ như vậy, ở trong ấy thật ngột ngạt.”
“Nàng đi lên trấn rồi.” Quý Hoài không ngẩng đầu, chỉ giơ tay lấy thêm một thanh trúc.
“Lên trấn ư?” Quý đại tẩu thoáng sững sờ, sau mới hiểu ra, cười nhạt nói: “Chẳng phải cầm mấy chiếc túi tiền nàng thêu đi bán đấy chứ?”
Đường Tú Nhi thêu thùa khéo léo hơn nàng nhiều. Ngay cả túi tiền hay khăn tay nàng dùng đều do Đường Tú Nhi thêu, trông rất đẹp mắt. Nghe đâu mấy thứ đó còn bán được kha khá tiền.
“Ừ.” Quý Hoài đáp, giọng nhạt như không.
Quý đại tẩu cười cười, ánh mắt lướt qua hắn một lượt. Trong ba huynh đệ nhà họ Quý, Quý Hoài là người khôi ngô nhất. Quý đại ca tuy khỏe mạnh nhưng dáng người thô kệch, Quý nhị ca gầy như que củi, chỉ có Quý Hoài dáng người vừa vặn, cao ráo, lại thêm hàng năm đi săn nên cơ bắp rắn chắc. Thân hình hắn nhìn vừa thuận mắt, lại toát lên vẻ cương nghị, nam nhi đĩnh đạc.
Khi trước, nàng vừa gặp Quý Hoài đã để ý ngay. Đáng tiếc, nàng lớn hơn hắn hai tuổi, nếu không đã gả cho hắn, chẳng phải tốt hơn bây giờ nhiều?