Rất nhanh, bốn "người chơi" còn lại đã lục soát tất cả những chỗ có thể giấu người trong nhà họ Tiết.
Trong suốt quá trình đó, Tiết Mạn luôn đứng ở một góc phòng khách như một bức tượng gỗ quan sát mọi thứ. Ba mẹ đang dọn dẹp trong bếp cũng bị Hà Nguyệt tìm cớ lừa gạt, nhờ vậy bốn người họ mới có thể tự do lục soát khắp nơi.
Cuối cùng, họ tụ họp lại trong phòng khách với vẻ mặt khó coi, đi đến chỗ cách xa nhất với Tiết Mạn rồi hạ giọng thì thầm bàn tán điều gì đó.
Những giọng nói cố ý hạ xuống mức thấp nhất đó khi lọt vào tai Tiết Mạn lại rõ ràng đến mức như thể họ đang nói ngay bên cạnh cô.
Người mở lời đầu tiên là cô gái xinh đẹp, giọng điệu nghe có chút hoảng loạn: “Chị Hà, đây không phải là phó bản cấp D màu xám sao? Sao có thể vừa mới ngày đầu tiên mà đã có hai người chơi chết cùng một lúc được chứ!”
Người đàn ông nhỏ gầy tiếp lời: “Chẳng lẽ là hệ thống bên ngoài đánh giá sai cấp độ phó bản? Mới ngày đầu mà đã có hai người chơi chết cùng một lúc, bảo đây là phó bản cấp S cũng có người tin đấy! Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này mà... Chị Hà, có khi nào chúng ta đều bỏ mạng ở đây không?”
Cao Tráng không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hà Nguyệt khẽ thở ra, giọng nói hơi trầm xuống: “Đừng hoảng vội, bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn rằng hai người họ đã chết. Nếu... Nếu họ thực sự chết thì phó bản này tuyệt đối không đơn giản chỉ là cấp D màu xám. Nhưng cũng có khả năng họ chưa chết mà chỉ là không còn ở nhà họ Tiết nữa.”
“Nhưng hai người họ sẽ không tự ý rời khỏi đây mà không nói với chúng ta đâu.” Cô gái xinh đẹp như sắp khóc nói, “Chắc chắn là chết rồi... Chúng ta đã tìm hết tất cả những chỗ có thể giấu người trong căn nhà này nhưng ngay cả một sợi tóc của họ cũng không tìm thấy!”
Cô ấy nghẹn ngào hai tiếng rồi nói tiếp: “Chị Hà, đây là lần đầu tiên em vào phó bản, em xin chị, chị nhất định phải giúp em sống sót ra ngoài! Em có thể trả thêm tiền cho chị! Chị muốn bao nhiêu cũng được!”
Hà Nguyệt lắc đầu: “Cầu xin tôi cũng không có ích gì, mặc dù tôi có nhiều kinh nghiệm hơn mọi người, nhưng muốn rời khỏi phó bản thì chỉ có một cách, đó là phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu mọi người muốn sống sót ra ngoài thì đừng chỉ mãi sợ hãi ở đây, nhanh chóng nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ đi, vậy thì mọi người sẽ được an toàn.”
“Nhiệm vụ…”
Người đàn ông nhỏ gầy quay đầu lại, liếc về Tiết Mạn ở phía xa rồi vội vàng rụt đầu lại, thấp giọng nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phong ấn con quỷ này, nhưng giờ cô ta vẫn đứng đó bình thường mà không bị gì, ngay cả chạm vào cô ta mà chúng ta cũng không dám…”
“Cơm phải ăn từng miếng một.” Hà Nguyệt nói, “Dù có sốt ruột thì cũng phải tìm manh mối trước đã. Theo kinh nghiệm của tôi, phương pháp giải quyết đa số sẽ được giấu trong cốt truyện, vậy chỉ cần hiểu rõ cốt truyện của phó bản này thì sẽ tìm ra cách hoàn thành nó.”
Có lẽ vì cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh nên những người khác cũng thấy yên tâm hơn. Cô gái xinh đẹp bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi: “Chị Hà, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Hà Nguyệt liếc qua Tiết Mạn: “Vì mọi người đều muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nên tôi đề nghị chia nhau ra hành động. Cả trong làng lẫn nhà họ Tiết đều cần có người, mọi người sẽ cùng lúc chia nhau ra tìm kiếm thông tin và tìm manh mối, sau đó sẽ tập hợp lại cùng nhau.”
Người đàn ông nhỏ gầy nuốt một ngụm nước bọt, lo lắng nói: “Chia nhau ra? Nếu lại có hai người mất tích thì sao?”
“Vậy thì...”
Bốn người bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định chia nhau ra hành động vì Hà Nguyệt đã nói với họ là: “Trong thế giới tai ương này, không có phó bản nào mà không phải mạo hiểm cả. Nếu đã chọn tiến vào thì phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào!”
Trong quá trình họ bàn bạc, từ cuộc trò chuyện của bốn người, Tiết Mạn cũng đại khái biết được thông tin về "phó bản" mà hiện tại họ đang đối mặt.