Vu y Dương Dĩ là một thú nhân trẻ có vóc dáng nhỏ nhắn. Hắn ta bước lên vài bước, quan sát cô gái.
Dương Dĩ đưa tay ra, đặt trên không trung phía trên cơ thể Lăng Yên. Một luồng năng lượng xanh nhạt từ từ thấm vào cơ thể nàng, lưu chuyển khắp nơi.
Cảm giác tê dại khi năng lượng di chuyển khắp cơ thể khiến Lăng Yên muốn phản ứng, nhưng lại không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.
Nàng bắt đầu sốt ruột—vu y à? Nghe có vẻ thần bí đó, nhưng liệu có chữa được… kiểu người thực vật không? Nghiêm túc nè, đang online chờ luôn đây!
Tộc trưởng thấy vu y im lặng hồi lâu, liếc nhìn con trai mình, thấy tai của Bạch Hành căng thẳng đến mức gần như dựng đứng cả lên, rốt cuộc ông ấy không nhịn được lên tiếng:
"Dương Dĩ, giống cái này bị sao vậy? Sao lại không tỉnh lại?"
Dương Dĩ thu hồi năng lượng, chậm rãi đáp:
"Cơ thể nàng ta từng bị tổn thương nghiêm trọng, sau đó tự giác tỉnh lại. Nhưng vì không được một tế tư chủ trì đánh thức, không có sự bảo hộ của thần lực nên nàng ta rơi vào trạng thái ngủ sâu."
Bạch Hành sốt ruột chen vào:
"Vậy… tinh thạch thì sao, có giúp được không?" Vừa nói, y vừa đưa ra mấy viên tinh thạch cấp cao.
Trên đại lục này, ngoài thú nhân và dã thú còn có dị thú.
Săn dị thú sẽ thu được thú hạch và tinh thạch. Thú hạch chủ yếu dùng để tăng cường sức mạnh cho thú nhân giống đực, thường có màu đen.
Còn tinh thạch không chỉ giúp giống cái kéo dài tuổi thọ, duy trì sắc đẹp mà còn có khả năng chữa lành cơ thể, màu sắc lại rực rỡ đẹp mắt.
Dị thú được chia thành mười cấp bậc giống như thú nhân. Dị thú cấp trung và cao gần như đều có thú hạch, nhưng tinh thạch lại cực kỳ hiếm gặp.
Đặc biệt là tinh thạch cấp càng cao thì tỷ lệ xuất hiện càng thấp, huống chi việc săn gϊếŧ dị thú cấp cao lại càng khó khăn.
Bạch Hà liếc nhìn nắm tinh thạch cấp cao trong tay con trai, thầm nghĩ:
"Thằng nhóc này chắc móc cả “gia sản” ra rồi, xem ra là động lòng thật rồi. Không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa."
Dương Dĩ liếc nhìn y, thản nhiên nói:
"Không có tác dụng đâu. Nàng ta đã từng dùng tinh thạch cấp cao rồi. Hơn nữa, cơ thể nàng ta không thiếu năng lượng, vấn đề là ý thức của nàng ta bị kẹt lại. May mà ngươi chỉ cho nàng ta dùng một viên, nếu thêm viên nữa… e là cơ thể nàng ta sẽ nổ tung mất."
Bạch Hành định nói không phải mình cho nàng ăn, nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc thích hợp để giải thích chuyện đó.
“Còn cách nào khác không?” Tộc trưởng cất tiếng hỏi.
Dương Dĩ không đáp, bầu không khí xung quanh lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Đám thú nhân không khỏi cảm thán, giống cái nhỏ bé này thật đáng thương, vậy mà lại không thể tỉnh lại.
Một vài thú nhân độc thân ban nãy còn xao xuyến trước vẻ ngoài của Lăng Yên, giờ đây cũng lặng lẽ hòa vào đám đông, không nói thêm lời nào.
Bạch Hành siết chặt nắm đấm, các khớp tay dần hằn sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu đỏ tươi thấm qua kẽ ngón tay. Chẳng lẽ Mặc Hoàn bỏ rơi giống cái nhỏ bé này vì lý do đó?
Không, chắc chắn không phải. Dù sao hắn cũng từng nói sẽ dành hai viên tinh thạch bậc tám để ghép đôi cho mình, mà những viên tinh thạch ấy vẫn còn trên người giống cái này.