Ngày hôm đó, anh cõng Thẩm Sơ Tuyết từ bệnh viện trở về, đến tận hành lang của tiểu khu, cô gái bị bệnh vẫn nằm êm ái trên lưng anh: “Anh, em không ghét huấn luyện viên đó nữa.”
“Vì sao?”
“Vì bị bệnh rồi, anh sẽ cõng em.” Cô thậm chí còn không có sức để ngẩng đầu lên, cằm đặt trên vai anh, một tí lại cọ cọ, “Thật sự không muốn xuống, em vẫn muốn tiếp tục bị bệnh.”
Tim của Tô Trí đều bị lời nói của cô mà tan chảy, đến nửa lời quở trách cũng không thể nói.
Ở hành lang của tiểu khu được coi là nghèo nàn ở Thượng Hải, anh thả cô xuống, đỡ cho cô đứng vững. Đèn điều khiển bằng giọng nói vì tiếng động này mà một lần nữa sáng lên, để anh có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô gái.
“Hy Hy nhanh chóng lớn lên nha.”
Khi đó anh chưa từng nghĩ đến, một tuần sau, anh lại xé đi trang viết về Tần Thủy Hoàng trong sách lịch sử, sau hai tháng chọn ban tự nhiên, rồi lại chạy đến bên còn lại của nửa trái đất, ở một đất nước còn chưa thành lập được ba trăm năm, cũng không có ai cùng anh nói về Tần Thủy Hoàng.
…….
Tô Trí mặt vô cảm xé bài thi, lại lấy quyển sách lịch sử, lại xé một lần nữa. Hạt giống Thanh Bắc (Thanh Hoa và Bắc Đại) khống chế sức lực, ngay cả dấu vết để lại trên sách cũng đều giống như kiếp trước.
Sau này anh thậm chí còn hận cô.
Vì sao lại quyết định đi cùng đạo diễn, lại một mực không nhắc đến chuyện này với anh, lại nói đi nói lại đến huấn luyện viên sau này sẽ không còn liên quan nữa, nói đến thể dục nghệ thuật mà cô đã từ bỏ, nói đến nhà ăn của đội tuyển cấp tỉnh………sau cùng, cuối cùng anh cũng đã hiểu, anh là một trong những, thứ bị cô vứt bỏ.
Như vậy, lần này sống lại là vì để anh trải qua lại những điều này một lần nữa?
******
Thẩm Sơ Tuyết ngủ một giấc ở bệnh viện, ngược lại khi về đến nhà lại tỉnh táo một chút, rất nghiêm túc mà nói với bố mẹ: “Bố mẹ, ngày mai hai người đều đi làm đi, mình con ở nhà nghỉ ngơi.”
Lục Mẫn và Thẩm Triển Chiêu nhìn nhau một cái, Lục Mẫn nói: “Con vẫn chưa khỏe lại, đừng nghĩ nhiều như thế, bản thân chúng ta tự có tính toán, nhanh đi ngủ đi.”
Thẩm Sơ Tuyết vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng về vấn đề này Lục Mẫn lại không nghe cô, chỉ bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, chuyện của người lớn bản thân bọn họ tự biết xử lý.
Nhìn thấy bố mẹ không ai bảo ai đều không để cô lo lắng về chuyện trong nhà, Thẩm Sơ Tuyết tạm thời chỉ đành bỏ qua, ngày mai chuẩn bị không ngừng cố gắng.