Siêu Mẫu Trọng Sinh

Chương 11

EDIT: HẠ

Studio rộng mở sáng ngời, khắp nơi đều là nhân viên công tác đang cầm thiết bị đi lại không ngừng. Máy ảnh cao cấp phát ra những tiếng “Tách tách”, chụp ra vô số bức ảnh, còn các người mẫu thì đang phô diễn khía cạnh lóa mắt nhất của mình trước ống kính camera.

Giữa đám người như vậy, Triệu Duệ nghe giọng nói ôn hòa an ủi của Minh Dụ, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm giác áy náy, tiếp theo đó là thở dài: “Đúng vậy, vừa rồi lúc tôi đi lấy trang phục cho cậu, bên《 Thời Ngu Phong Thượng 》đột nhiên quyết định muốn thay đổi phong cách của cậu.”

Đôi mắt Minh Dụ hơi nheo lại: “Là ý của vị phó chủ biên kia sao?”

“Ừ, chắc là ý của vị phó chủ biên có quan hệ thân mật với Chu Ngụy. Chị Lâm nói không sai, gần đây Chu Ngụy kia có hơi kiêu ngạo một chút, có lẽ hành vi vừa rồi của cậu đã khiến hắn cảm thấy căm ghét, cho nên bây giờ mới có chuyện như thế này.”

Nói đến đây, Triệu Duệ dừng một chút, lại nói: “Minh Dụ, chuyện này cũng phải trách tôi, sức ảnh hưởng của tôi ở trong công ty không lớn, không thể tranh giành được nhiều quyền lợi hơn cho cậu. Ban đầu, họ còn định bắt cậu biểu diễn theo phong cách lộ liễu và khiêu gợi, chuyện đó thực sự quá đáng. Vì vậy, sau khi tôi thương lượng với họ, họ mới đổi lại cho cậu thành phong cách hiện tại.”

Minh Dụ cúi đầu nhìn bộ đồ trong tay Triệu Duệ, trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Anh Triệu, chuyện này là do em gây ra, do em không đúng, anh không cần để ở trong lòng, em cảm thấy loại phong cách này cũng khá tốt.”

Vừa nghe cậu nói như vậy, Triệu Duệ lập tức cho rằng Minh Dụ đang muốn an ủi mình, cho nên mới ôm hết trách nhiệm lên người mình, hắn vội vàng nói: “Chuyện này sao có thể trách cậu được? Tôi là người đại diện của cậu, lúc cậu bị người ta làm nhục, tôi không kịp thời đứng ra giúp cậu đã là không đúng rồi, hiện tại cậu còn bị bên tạp chí cố ý chèn ép, mà tôi lại chẳng thể làm gì được, là lỗi của tôi mới đúng.”

Ngữ khí trịnh trọng dồn dập của Triệu Duệ làm Minh Dụ có hơi sửng sốt, cậu nhìn người đại diện đã sốt ruột tới mức mặt mũi đỏ bừng trước mắt, chậm rãi, trái tim từ sau khi đến thế giới này vẫn luôn trôi nổi trên không trung, trước nay chưa từng hạ xuống, cuối cùng cũng đã hoàn toàn ổn định.

Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của thiếu niên hiện lên một nụ cười rạng rỡ, Minh Dụ liên tục gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta đều có lỗi, vậy nên anh Triệu… Chúng ta mau đi thay đồ thôi? Sắp đến lượt em lên chụp rồi.”

Triệu Duệ gật gật đầu, hai người cùng nhau đi về phía phòng thay đồ.

Bởi vì hôm nay có rất nhiều người mẫu tới quay chụp, cho nên studio cũng dựng không ít phòng thay quần áo tạm thời. Loại phòng thay đồ này được tạo thành từ mấy tấm rèm che, miễn cưỡng có thể che đậy được tình cảnh bên trong, nhưng lại không có đủ sự kín đáo, cho nên thời điểm minh Dụ thay quần áo, Triệu Duệ liền đứng ở bên ngoài trông chừng.

Một người là người mẫu từng xuất hiện trong một tạp chí hạng nhất, một người là người đại diện từng nâng đỡ được một người mẫu đang hồng, vậy mà giờ đây hai người lại rơi vào tình cảnh này, xem ra bọn họ đã thật sự phải bắt đầu lại từ đầu rồi.

Cho đến hôm nay, Minh Dụ cuối cùng đã chính thức xếp người đại diện kiên nhẫn có thừa, kinh nghiệm lại không đủ này vào hàng ngũ “người một nhà”, quyết định sẽ cùng đối phương đi lêи đỉиɦ cao của giới thời trang từ điểm xuất phát.

Triệu Duệ có lẽ là một người đại diện rất nỗ lực, cũng rất tậm tâm tận sức muốn có quan hệ tốt với người mẫu nhà mình, cố gắng tranh thủ tài nguyên, nhưng suy cho cùng, hắn vẫn tương đối trẻ tuổi, chưa có đủ kinh nghiệm, chưa thực sự hiểu rõ bản chất của cái ngành này. Có thể nâng đỡ thành công Thành Túc là bởi vì trước đó công ty đã chủ động đưa cho Minh Dụ không ít tài nguyên, cuối cùng đều bị Thành Túc cướp trắng, rồi sau đó Thành Túc lại chủ động đá đít Triệu Duệ…

Minh Dụ thở dài: Có lẽ cũng là vì hắn ta cảm thấy ngươi đại diện này không có đủ năng lực.

Minh Dụ không phải kẻ quên nguồn quên gốc, Triệu Duệ là thật lòng đối tốt với cậu, nỗ lực giúp cậu tranh giành tài nguyên, tất cả việc này cậu đều nhìn ở trong mắt. Thế giới này là một tồn tại chân thật, trên thế giới này có rất nhiều người hồn nhiên lương thiện, nếu cậu đã tới đây, cậu tất nhiên cũng phải tạo ra một chút thay đổi.

Khi thiếu niên kéo rèm, bước ra khỏi phòng thay đồ tương đối đơn sơ, Triệu Duệ đang chờ bên ngoài lập tức sửng sốt, phải mất một lúc sau hắn mới có thể lấy lại tinh thần.

Từ ba năm trước khi tiếp nhận đứa nhỏ này, Triệu Duệ đã tận mắt chứng kiến sự ra đời của một “Siêu mẫu đỉnh cấp”. Sở dĩ phải đặt trong dấu ngoặc kép, là bởi vì thiếu niên này có được tất cả tố chất để trở thành một siêu mẫu đỉnh cấp, thế nhưng trải qua ba năm, cậu không những không khiến thế giới phải kinh diễm vì mình, ngược lại còn từng bước sa sút tinh thần, dần dần rơi vào con đường tàn lụi.

Triệu Duệ chưa bao giờ cho rằng Minh Dụ thất bại là do lỗi của một mình cậu, ngược lại, sự lui bước này càng là trách nhiệm của người đại diện như hắn. Có đôi khi Triệu Duệ còn tự hỏi, nếu như ban đầu hắn không dốc hết tài nguyên để kéo Minh Dụ về dưới trướng của mình, thì bây giờ cậu ấy sẽ có dáng vẻ gì?

Nhưng, trên đời này lại không có chữ “Nếu như”.

“Anh Triệu, anh làm sao thế?”

Ngón tay thon gầy của thiếu niên nhẹ nhàng lắc lư trước mắt Triệu Duệ vài cái, khiến người sau lập tức bừng tỉnh, sau đó cười gượng nói: “Bộ quần áo này thiết kế khá đẹp, đây là tác phẩm của một nhà thiết kế trẻ mới vào ngành, cậu mặc vào cũng rất hợp.”

Hai người vừa đi, Triệu Duệ vừa nói: “Mặc dù hiện tại nhà thiết kế kia chưa có danh tiếng, nhưng A Vi đã nói, cô ấy cho rằng cô bé kia chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế hàng đầu trong tương lai.”

Minh Dụ cũng bị gợi lên hứng thú: “Ồ? Thì ra nhà thiết kế này còn rất trẻ sao?”

Triệu Duệ cười cười: “Hình như chỉ lớn hơn cậu năm tuổi thôi, ở trong giới thiết kế, tuổi này đã coi là rất trẻ rồi.” Không tiếp tục chủ đề này nữa, Triệu Duệ dần thu hồi nụ cười, hắn nhíu mày nói: “Minh Dụ, mặc dù bộ quần áo này rất hợp với cậu, nhưng lại không ăn khớp với chủ đề mà tạp chí muốn chụp hôm nay….”